Chương 73. Cửu tỉnh Đạp Linh Ngoa, Hỗn Độn Thiên Cẩu
Giáo chủ Thoa Y thánh giáo Hoàng Tôn Thiên và trưởng lão Thiện Khôi chân nhân đi tới Ngọc Thanh tông, kết quả mấy năm bặt vô âm tín.
Thoa Y thánh giáo đang bị Ngọc Thanh tông và Chu Tước kiếm tông vây công bắt đầu luống cuống.
Nhất là tầng lớp trưởng lão.
Lấy thực lực của hai người Hoàng Tôn Thiên hẳn phải nhanh chóng trở về mới đúng, vì sao lại kéo dài lâu như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện?
Bọn hắn nhớ lại lo lắng của Hoàng Tôn Thiên, không khỏi bắt đầu hoang mang sợ hãi.
Kết quả bọn hắn hạ lệnh, điều toàn bộ đệ tử còn ở bên ngoài về tông môn, cùng phòng thủ thế tiến công của Ngọc Thanh tông, Chu Tước kiếm tông.
Trước đó khi đối phó với hai tông, Thoa Y thánh giáo có vẻ rất nhẹ nhàng, chỉ vận dụng các tu sĩ đang ở lại trong thánh giáo đã đủ để ngăn cản.
Hiện tại bọn hắn sợ.
Sợ có cường địch thần bí xuất hiện.
Đánh lâu không xong, Ngọc Thanh tông và Chu Tước kiếm tông lại phải đến Thoa Y thánh giáo cầu hoà. Thoa Y thánh giáo thả hết toàn bộ tù binh hai tông, kể cả Hoàng Cực Hạo, Ngọc Thanh tông và Chu Tước kiếm tông cũng bởi vậy mà lui lại, ai về nhà nấy.
Đánh nhiều năm như vậy quả thật cũng rất mệt mỏi.
Đã năm năm trôi qua kể từ khi đánh bại Hoàng Tôn Thiên.
Hàn Tuyệt dựa vào đan dược mãnh liệt đột phá tới Hóa Thần cảnh tầng ba.
Đan dược của hắn cũng sắp hết rồi.
Không có đan dược cho Hóa Thần cảnh tu luyện, hắn phát hiện linh khí trong Tiên Thiên động phủ đã có chút loãng với hắn.
Cứ tu luyện như vậy, muốn đột phá đến Dung Hư cảnh phải tốn bao nhiêu năm?
Dù công pháp có mạnh mẽ hơn nữa cũng phải xem thiên địa linh khí xung quanh.
Khi Hàn Tuyệt có chút khổ não, Dương Thiên Đông bỗng nhiên trở lại.
Sau khi tiến vào động phủ, hắn ta nhào tới trước mặt Hàn Tuyệt bắt đầu khóc lóc kể lể:
"Sư phụ! Nhịn nhiều năm như vậy rốt cục ta cũng gặp lại lão nhân gia ngài!"
"Ngài biết không? Mấy năm nay đồ nhi đã phải nếm vô số đau khổ!"
"Đồ nhi vẫn luôn tin tưởng sư phụ ngài sẽ đến cứu đồ nhi, chưởng giáo cũng nói với đồ nhi, nếu không có ngài tọa trấn Ngọc Thanh tông, hắn không dám yên tâm can đảm tới cứu chúng đệ tử!"
Dương Thiên Đông khóc tới cứ phải gọi là kinh thiên động địa, buồn vui đan xen.
Hắc Ngục Kê nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt gà nhìn chằm chằm người xa lạ trước mắt.
Hàn Tuyệt nghe được trong lòng xấu hổ.
Sở dĩ hắn không đi cứu Dương Thiên Đông chủ yếu là vì hắn SỢ.
Hàn Tuyệt mở miệng nói: "Đồ nhi, ngươi biểu hiện rất không tồi, kế tiếp vi sư sẽ truyền thụ pháp thuật cho ngươi."
[Hảo cảm của Dương Thiên Đông với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh]
Dương Thiên Đông cảm động đến rơi nước mắt, càng không ngừng dập đầu.
Sau đó Hàn Tuyệt giới thiệu Hắc Ngục Kê cho Dương Thiên Đông.
Dương Thiên Đông đã sớm phát hiện Hắc Ngục Kê, chỉ là chưa kịp hỏi thăm.
"Ngươi là đồ đệ của chủ nhân đúng không, sau này cứ gọi ta Kê đại ca là được." Hắc Ngục Kê mở miệng nói.
Kê đại ca?
Hàn Tuyệt cạn lời.
Dương Thiên Đông cũng sửng sốt.
Hắc Ngục Kê hừ nói: "Ta chính là Phượng Hoàng, sớm muộn gì cũng sẽ chở chủ nhân bay lên không trung!"
Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Dương Thiên Đông, nó lại vô thức cảm thấy lòng mang địch ý.
Nó không thích khí tức của Dương Thiên Đông.
Lần đầu tiên Dương Thiên Đông nhìn thấy con gà lớn như vậy, có chút bối rối, rất sợ nói nhầm đắc tội với Hàn Tuyệt.
"Tốt rồi, ngươi qua bên cạnh tu luyện đi, mấy ngày nữa ta sẽ truyền pháp thuật cho ngươi." Hàn Tuyệt nói với Dương Thiên Đông.
Nghe vậy, Dương Thiên Đông kinh hỉ, ngoan ngoãn gật đầu vội vã đi qua một bên bắt đầu đả tọa tu luyện.
Hàn Tuyệt cũng tiếp tục tu luyện.
Xem ra đám người Lý Khanh Tử đã trở về.
Quả nhiên.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lý Khanh Tử đến nhà thăm hỏi.
"Ha ha ha, Hàn trưởng lão, mật thám ta xếp vào Thoa Y thánh giáo nói cho ta biết, giáo chủ Thoa Y thánh giáo đã mất tích.
Có phải hắn ta đã đến Ngọc Thanh tông? Bị ngươi giết?" Lý Khanh Tử hưng phấn hỏi.
Dương Thiên Đông không khỏi mong đợi nhìn Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt do dự một chút, khẽ gật đầu.
Tiết lộ việc này cũng tốt, miễn cho Lý Khanh Tử cứ lo lắng không yên, thường xuyên tới quấy rầy hắn.
"Quả nhiên là vậy. Hàn trưởng lão, ngươi là đại công thần của Ngọc Thanh tông chúng ta. Giáo chủ Thoa Y thánh giáo chết rồi, đoán chừng trong một đoạn thời gian rất dài tới bọn chúng sẽ không dám đến đây gây sự!"
Lý Khanh Tử vui vẻ cực kỳ, nói không ngừng.
Phần lớn thời gian Hàn Tuyệt đều lễ phép đáp lại.
Đợi khi Lý Khanh Tử nói xong, Hàn Tuyệt cười nói: "Ngọc Thanh tông cũng nên hòa bình tu luyện, chưởng giáo ngươi cũng đừng chạy lung tung khắp nơi, tu luyện cho tốt đi."
Mỗi lần thấy Lý Khanh Tử bị đánh, Hàn Tuyệt đều thầm lau mồ hôi thay hắn ta.
Lý Khanh Tử cười nói: "Đúng rồi, còn một việc. Tối đa nửa năm sau tổ sư gia sẽ trở lại. Qua năm năm nữa là đại điển ngàn năm của Ngọc Thanh tông, là đại hỷ sự của Ngọc Thanh tông. Tuy chậm trễ hai năm nhưng cũng không có gì đáng ngại. Ta sẽ mời các tông các phái đến đây tham gia, thuận tiện thành lập quan hệ đôi bên. Đến lúc đó ngươi có muốn ra mặt không? Ta có thể giới thiệu ngươi cho tu chân giới, để bọn hắn biết Trảm Thần trưởng lão lợi hại nhất Ngọc Thanh tông là ai, để ngươi danh chấn tu chân giới!"
Hàn Tuyệt vội vàng nói: 'Không thể! Không thể! Chuyện giáo chủ Thoa Y thánh giáo đã bị ta giết cũng không thể nói ra.
Chúng ta cứ làm như không biết việc này, ta cũng không muốn xuất đầu lộ diện, ta chỉ muốn tu luyện cho tốt. Nếu chưởng giáo muốn tạo thế cho ta, ngược lại thành hại ta. Ta vì Ngọc Thanh tông đã giết ra vô số kẻ thù, nếu công khai ta nhất định phải chết. Đến lúc đó ta chỉ có thể chạy trốn, rời khỏi Ngọc Thanh tông!"
Nghe vậy, Lý Khanh Tử cũng cảm thấy có đạo lý bèn gật đầu đồng ý.
Trước khi đi, Hàn Tuyệt nói ra hoang mang của mình trong thời gian gần đây, để Lý Khanh Tử hỗ trợ tăng nồng độ linh khí trong động phủ.
Lý Khanh Tử đồng ý.
Sau khi rời khỏi động phủ, Lý Khanh Tử bắt đầu lo nghĩ.
"Còn tăng lên thế nào được nữa? Linh khí nơi này đã là nơi nồng nặc nhất toàn tông... Chỉ có thể chờ tổ sư gia trở về..."