"Hướng Cường này, cậu không thể điều khiển được thiên nhiên, cũng như cậu không thể bắt dòng sông chảy theo ý mình, nhưng cậu có thể thả mình vào thiên nhiên, thả mình vào dòng sông. Nếu làm được thì thiên nhiên sẽ ban tặng cho cậu sức mạnh vô đối. Thái Cực Quyền là bạn của thiên nhiên, và thiên nhiên rõ ràng là vô đối."
Vị cao nhân ấy là ai, tên gì? Cao nhân không nói nên Hướng phụ không biết. Nhưng nếu gọi là tiên thì chưa xứng tầm, con người ấy phải ở đẳng cấp cao hơn, phải là đại thánh. Ngày ấy, khi ông ta cùng người phụ nữ kia rơi xuống núi, chỗ ông ta rơi xuống, mặt đất liền biến thành một cái hố. Khi Hướng phụ chạy lại thì thấy ông ta nhẹ nhàng đứng dậy, nhảy một cái là lên mặt đất, hoàn toàn không có một chút bụi bẩn nào dính vào áo chứ đừng nói đến chuyện thương tích đầy mình. Vào thời điểm đó, Hướng phụ không hiểu được, cho đến sau này Hướng phụ mới biết tất cả đều là nhờ vào lĩnh vực lực lượng.
Chả biết gió ở đâu cứ kéo về, Hướng phụ chỉ cách không đẩy một cái đã khiến lão già bay lùi về sau mấy thước. Làm bộ phủi phủi bụi, ra vẻ ta đây là không có chuyện gì, lão già tỏ vẻ am tường:
- Thì ra là Võ Đang Thái Cực Quyền Cổ Phổ 13 thức. Thiên hạ đương thời số người học được cổ phổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng hay các hạ đây chính là truyền nhân của Vương Thủy Phiêu.
Vương Thủy Phiêu là ai, lẽ nào là tên của cao nhân. Hướng phụ không biết, cũng không dám nhận bừa. Bèn nói:
- Đúng thì sao, không đúng thì sao?
Lão già làm như không nghe thấy, lại nói tiếp:
- Vương Thủy Phiêu được người đời gọi là thánh hiền. Luận về võ thuộc hàng thượng thừa, luận về đạo lại không ai sánh bằng. Các hạ thật là có phúc mới gặp được cao nhân vĩ đại đến vậy. Tuy nhiên Tiêu Dao cũng không hề thua kém Võ Đang đâu.
Lão già nói xong thì cười ha hả, dư ảnh hóa thành bảy tám người bao vây Hướng phụ. Chính là chiêu San San Lục Ảnh. Sáu thức liên hoàn cước, tổng tấn công như vũ bão, khi đã xuất chiêu thì đối phương khó có thể kháng cự, phần thắng nắm chắc trên tay.
Hướng phụ thấy vậy cười nhạt:
- Chỉ là trò trẻ con!
Xoay người phẩy tay một cái cát bụi bay mù mịt, lão già lại một lần nữa lảo đảo.
- Không thể nào!
Lão già tiếp tục dùng Thuấn Di chạy tới, chân đá, tay đấm, múa may quay cuồng cũng chả làm Hướng phụ đổ một giọt mồ hôi.
Biết không thể làm được gì, lão già bèn rút cây sáo trúc ngọc bích màu xanh lá ra dọa:
- Dùng Thái Cực Quyền lại nhờ có lĩnh vực, chiêu thức quả nhiên phi thường ảo diệu, nhưng các hạ sẽ sớm biết tuyệt học của Tiêu Giao lợi hại như thế nào.
Lục quang tóa sáng khắp cây sáo trúc, lão già chỉ việc đứng từ xa chọt một cái mà mặt đất nứt nẻ, sụt lún, khiến Hướng phụ không thể đứng vững, lực đạo chí mạng từ cây trúc đến gần mà không biết làm sao để tránh. Hướng phụ bèn làm liều dùng lực lượng đánh lại, kết quả là hứng chịu thất bại nặng nề, toàn thân đau nhức, miệng ho sặc sụa. Cảm thấy thán phục liền lên tiếng ca ngợi:
- Đây là môn võ công gì mà lợi hại đến vậy?
Lão già đắc ý, cười tươi như hoa:
- Chà giấu gì, đây chính là tuyệt học thượng thừa Ngọc Tiêu Kiếm Pháp của Tiêu Giao. Là môn kiếm thuật sử dụng lực lượng, khí và sóng âm kết hợp. Khi luyện đến cảnh giới tối cao thì có thể nói là thiên hạ không có đối thủ.
Hướng phụ cười nhạt:
- Thái Cực Quyền được sinh ra nhằm rèn luyện lực lượng và tăng cường sinh lực, nhằm đạt tới cảnh giới trường sinh dưỡng khí, vì thế càng luyện thì càng cao siêu ưu việt. Ta còn chưa đánh toàn lực đâu, tiếp chiêu này.
Hướng phụ chỉ làm vài động tác cả người liền tỏa ra ánh sáng xanh trắng nhàn nhạt, cơ thể trở nên khỏe mạnh, hứng phấn lạ thường. Chính là Lam Tước Vĩ và Kim Phong Bế Tự, những tuyệt chiêu hồi phục sinh lực và ra tăng lực lượng, người đi đến đâu cát bụi bay mù mịt theo đó. Hai tay uyển chuyển dồn lực lượng đánh vào cổ và bụng, chính là Dã Mã Phân Tông, lão già phải đưa sáo ra chống đỡ, cảm thấy cả người nặng nề, sinh lực bị bòn rút, đầu óc quay cuồng, liền khiếp sợ mà hồn bay phách lạc, bèn bay lên cao tẩu thoát. Ở trên cao lão lợi dụng độ cao để tăng lực đạo phóng kiếm khí xuống nhưng Hướng phụ bay lên tránh được, hai tay liền phát huy toàn lực phóng lực lượng về phía lão già, ở trên không lão già tỏ ra có lợi thế, dùng lực lượng thổi vào cây sáo khiến lực lượng biến thành sóng âm, uy lực tăng lên gấp mấy lần, phá giải hoàn toàn tuyệt chiêu Bạch Hạc Lượng Sí của Hướng phụ.
Hướng phụ lại làm thêm vài động tác, một vòng tròn màu xanh dương xuất hiện bao phủ toàn bộ một vùng bán kính lên đến mười mấy thước. Một cảnh tượng thể hiện võ công và lực lượng đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lão già hoàn toàn bị bao vây bởi vòng tròn quái dị, cảm thấy người mệt mỏi dã rời, ngạt thở, tức ngực, một nguồn lực như thỏi nam châm đang hút lão lại gần Hướng phụ. Đến nước này lão bèn phải dùng đến các tuyệt kỹ bí mật, vẫn là thổi sáo nhưng cả người được bảo vệ bởi một luồng khí màu xanh lá trông vô cùng đẹp mắt, luồng khí ấy lớn dần và biến thành vô số thanh kiếm khí, tất cả liên tiếp không ngừng đâm vào Hướng phụ nhưng ngay khi chạm vào lớp ánh sáng xanh trắng bao quanh cơ thể của ông thì lập tức tan biến. Lão già không tỏ vẻ thất vọng, vẫn tiếp tục công kích, quả nhiên sắc mặt Hướng phụ đã dần biến sắc.
Tuyệt kỹ Mê Hồn Nhiễu Loạn chính là khiến người ta rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không thể tự làm chủ được bản thân mình. Hướng phụ nghiêm nhiên có cách dùng lực lượng chặn luồn sóng âm có hại đến tai, nhưng lực lượng không phải là vô hạn, để thi triển được tuyệt kỹ bí mật Càn Khôn Sáng Thế phải tiêu hao rất nhiều lực lượng. Do đó chỉ trong một thời gian Hướng phụ đã dần kiệt sức.
Thằng nhóc họ Phương thấy vậy liền mừng rỡ. Cái kế hoạch thu phục mỹ nữ cuối cùng cũng sắp thành công, tuy rằng không được đúng như mong đợi từ trước. Vốn dĩ hắn đã dùng không ít công sức để thâu tóm cái doanh nghiệp nhà họ Tôn, khiến họ Tôn bị phá sản, phải đi vay mượn, nợ nần chồng chất. Hắn lại dẫn dụ cho Tôn Hòa đi tìm Dịch Tiểu Quân để vay tiền, và âm thầm cài nội gián vào người của nàng ta. Chắc chắn một điều rằng Tôn Hòa sẽ không bao giờ có tiền trả nợ, và người của Dịch Tiểu Quân sẽ đến đòi tiền. Nhân cơ hội ấy, thằng nhóc chỉ việc hào phóng trả nợ cho nhà họ Tôn, thế nào cũng sẽ có được tình cảm của nàng. Quả là một kế hoạch thật hoàn hảo. Đáng tiếc một kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo như thế lại bất thành. Chuyện đã đi theo chiều hướng khác, hắn chỉ còn cách cướp và ép nàng phải làm người của hắn. Con cháu nhà họ Phương có việc gì mà không giám làm cơ chứ?
Hướng Nhật cảm thấy chuyện không ổn, lập tức xuất đầu lộ diện. Từ cành cây nhảy một phát lao vào giữa hai cao thủ, cái gì đâu mà khí màu xanh, trắng, lục, sặc sỡ màu mè là thế mà chả ăn nhằm gì với hắn. Hắn cười khinh khỉnh, phẩy tay một cái đã khiến trời đất quay cuồng, vạn vật nhiễu loạn, hư không chuyển đổi, lão già bị trúng một đòn trời giáng ngã sõng soài xuống đất.
Hướng phụ liền nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nỗi khiếp sợ. Vốn dĩ ông sợ là khi nhìn vào Hướng Nhật, ông thấy mình như đang nhìn thấy vị cao nhân đã dạy cho ông có được võ công tuyệt diệu như ngày hôm nay.
Hướng Nhật nhìn ra ánh mắt của ông, hắn cười quỷ dị, hỏi đùa:
- Không ngờ ở thời đại này người ta cũng biết bay? Thứ mà ba dùng là khinh công sao?
Hướng phụ đưa mắt nhìn Hướng Nhật một vòng mà đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Hướng Nhật đã sở hữu lực lượng hùng hậu, lại thêm thao tác linh động, thuần thục, khiến ông không thể tin được trước mắt ông chính là thằng con trai mới mười chín tuổi của mình. Mặc dù ông hiểu rằng Hướng Nhật là dị năng giả nhưng bọn dị năng phải trên cấp năm mới bay được, mà bay theo kiểu đứng trên không khí mà như đứng trên mặt đất là rất khó, phải luyện tập rất lâu mới thành thục. Một cậu bé mười chín tuổi có thể làm được là một sự thật khó chấp nhận.
- Trong giới giang hồ có rất nhiều tuyệt kỹ khinh công, nhưng không có tuyệt kỹ nào có thể khiến người ta đi lại tự do trên không khí như con và ta. Cái này con cũng biết rồi là dùng lực lượng vô hình mà đạt được. Nó có tên gọi là Thiên Hành Lưu Bộ.
Hướng Nhật cũng kinh ngạc y như những gì Hướng phụ nghĩ. Ai có thể ngờ được một người quân nhân, một người thường lại có cái nhìn tường tận sâu sắc về những bí mật động trời của thiên hạ đến thế. Thì ra cái chiêu bay bay này được gọi là Thiên Hành Lưu Bộ, thế mà lâu nay Hướng Nhật cứ gọi là Phi Thiên, nhưng gọi Phi Thiên cũng được mặc dù không giống lắm.
Hướng Nhật từ từ tiếp đất, Hướng phụ cũng xuống theo sau, mặc kệ ánh mắt trầm trồ thán phục của gia đình họ Tôn, Hướng nhật tiếp tục hỏi:
- Sức mạnh của ba rất khủng khiếp, ba là mật giả à?
Hướng phụ cười nhạt:
- Nhóc con đừng nhiều chuyện, rắc rối của nhà họ tôn con giải quyết luôn đi. Nhớ, những chuyện kỳ lạ ngày hôm nay phải bịt miệng họ lại, chuyện không thể để bị bại lộ. Người hợp tác thì giữ còn ngược lại thì loại bỏ. Ta tin tưởng vào con đấy!
Ông cười một cách bí ẩn rồi lập tức biến mất không dấu vết mặc kệ những con người đang hoảng loạn, trong đó bao gồm gia đình họ tôn với mấy thằng tép rưu và thằng nhóc họ Phương. Hướng Nhật cũng mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trông Hướng phụ càng lúc càng bí ẩn.
Mặt đất bỗng dưng rung động dữ dội, một cơn gió hết sức mạnh mẽ, đáng sợ tỏa ra từ người lão già tưởng đã bất tỉnh. Khắp người lão tỏa ra lục quang, chính thứ ánh sáng đó là nguyên nhân tạo ra cơn gió thổi mãi không ngừng, lực lượng mạnh đến nỗi mỗi bước chân của lão đều khiến mặt đất bị xới tung lên.
- Lão già, già mà gân gớm! Muốn đọ lực lượng ta, ta cho lão toại nguyện.
Hướng Nhật cũng muốn thể hiện một tý cho nó phô trương, thế là phát động lực lượng bao quanh cơ thể y như lão già, chỉ khác là mạnh mẽ hơn và không có màu mè gì cả.
Lão già bị cha con Hướng Nhật hành hạ vậy mà không có biểu hiện gì của sự tức giận, cũng không bị điên, trái lại còn hết sức bình tĩnh, thư thái tự nhiên. Đôi tay nhẹ nhàng xoay vài vòng rồi chưởng ra một chưởng. Hướng Nhật nhìn thấy trông cũng uy lực, đáng sợ lắm, nhưng hắn còn chả thèm né tránh, để chưởng lực đánh vào rồi tự nhiên tiêu tan mà không hề hấn gì.
Thấy vậy lão già lại nghĩ chắc do lão đánh trượt, chứ Thiên Sơn Trưởng Pháp là tuyệt học võ lâm, chẳng lẽ lại vô dụng? Lão lại tiếp tục bày chiêu khác.