Uống một ngụm trà, chút vị chát và ngọt lẫn lộn trôi qua cổ họng làm Phương Nghi thấy sảng khoái. Nàng nở nụ cười dịu hiền, nói:
- Tôi thấy họ khá vui vẻ đấy chứ. Mà hẳn là giờ này họ đang lo cho chúng tôi. Vì thật ra để tới được đấy, chúng tôi đã đi theo một cách mà chả ai ngờ tới, thật đó, chúng tôi đã bị bắt cóc.
- Không thể nào, người như Hướng tiên sinh làm sao có thể bị bắt cóc được. Cô không đùa đấy chứ?
Đường Nguyệt kiên quyết không tin, còn Nhã Lan thì cũng có suy nghĩ giống như vậy trong đầu, chỉ là chưa kịp nói ra thì Đường Nguyệt đã nói mất rồi.
- Chả có gì đặc sắc, chỉ là ba cái phép thuật vớ vẩn của bọn Pháp sư mà thôi. Các em không tin cũng phải.
Hướng Nhật dưng dửng nói với một nét biểu cảm không quan tâm.
Thấy hai cô nàng càng nghe càng thấy rối Phương Nghi giải thích thêm:
- Vì lần trước chúng ta giết đệ tử của Tứ Thánh, và việc chúng ta thoát khỏi tay ông ta có thể làm ảnh hưởng đến ví trí của giới Pháp sư trong thế giới Pháp thuật, cho nên lãnh đạo của họ đã cử Tam Thánh và Thập Thánh tới để chơi trò chơi với Hướng Quỳ. Chỉ nhờ một sợi tóc mà họ đã tìm được chỗ của chúng tôi là ở trong nhà bếp của tàu Hồng Hạc, và chúng tôi đã bị phép thuật không gian của họ đưa đến hòn đảo này. Và trong lúc Hướng Quỳ đang chơi trò chơi với Tam Thánh thì tôi nghe thấy có tiếng náo loạn nên chạy tới xem, vì thế tôi mới gặp lại cô đó Đường Nguyệt.
Phương Nghi ngưng lại một chút, uống một ngụm trà, quan sát nét biểu cảm của mọi người, thấy mấy cô nàng tỏ ý hài lòng với câu chuyện mà nàng đang kể, thế là nàng lại tiếp tục nói:
- Lan còn nhớ chuyện lần trước không em? Lần đó cũng là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch cùng nhau ấy nhỉ, và lần này cũng vậy, chúng ta thật có duyên nha.
Nhã Lan nhớ lại và cười tươi gật đầu nói:
- Vâng, lần đó đúng là thật nguy hiểm. Chúng ta đã tới Nhật Bản, chúng ta gặp Alan, một Pháp sư dùng băng thuật giỏi nhất thế giới. Rồi chúng ta lại tới tận Luân Đôn và gặp Thập Thánh, một ông già bí ẩn sống trong thân xác một người trung niên. Rồi sau đó chúng ta lại tới Istanbul, chúng ta đụng độ với Zetsu, một gã điên và đáng sợ. Cuối cùng thì hắn lại chết vì tự tử. Và bây giờ chúng ta lại gặp nhau. Quả là những cuộc phiêu lưu kỳ thú, có nguy hiểm nhưng thật đáng giá.
Nhã Lan cười mãn nguyện, và rồi nàng bỗng đưa ánh mắt long lanh nhìn Hướng Nhật và nói:
- Đúng là tạo hóa luôn có cách để đưa con người xích lại gần nhau. Có lẽ đó là duyên.
Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy và khuôn mặt xinh đẹp vốn có càng khiến Hướng Nhật cảm thán không thôi, cười dâm đãng nói:
- Anh sẽ không đợi duyên phận gõ cửa đâu. Chúng ta rồi sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa.
- Mà phải rồi Dr Lan, làm sao cô đến được đây?
Đường Nguyệt chen vào góp vui, nàng thật sự vô cùng tò mò, không biết bằng cách nào mà một người vốn không có năng lực đặc biệt lại có thể tới được thế giới này? Nếu nói là nhờ vào công nghệ thì có đánh chết nàng cũng không tin.
- Tất nhiên là nhờ vào công nghệ rồi.
Nhã Lan bình thản đáp, một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến tất cả mọi người phải đau tim vì sốc, dẫn đến kết quả là cả ba người đồng thanh nói:
- Không thể nào!
- Hoang đường!
- Quá viễn tưởng!
Nhã Lan cười khà khà khi thấy nét biểu cảm trông thật buồn cười của mọi người. Nàng giải thích:
- Mọi người còn chưa biết cách em làm thế nào mà có thể dùng công nghệ để vào được đây kia mà. Nếu mọi người biết thì sẽ càng sốc hơn nữa đó.
Người đẹp ra vẻ thần bí. Trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.
- Nói anh nghe thử coi.
Hướng Nhật tỏ ra có chút hứng thú, mà hai cô nàng ngồi gần đó cũng có chung ý nghĩ, hơn nữa còn có phần mong chờ.
- Em tới đây bằng công nghệ dịch chuyển tức thời.
- Dịch chuyển tức thời?
Hướng Nhật có chút khó hiểu hỏi, nói về súng ống, đạn dược thì hắn biết, chứ công nghệ thì tương lai thì hắn không cập nhật nhiều. Còn hai cô nàng gần hắn thì trong nháy mắt đã nhảy lên hàng vạn suy nghĩ. Với vốn kiến thức chuyên sâu của mình, và đều là người được đào tạo bài bản trong quân đội, các nàng đại khái biết được Dịch chuyển tức thời là một phương pháp dịch chuyển từ điểm A sang điểm B trong nháy mắt mà không bị phụ thuộc vào quãng đường và không gian. Tuy nhiên cho đến ngày nay thì đó chỉ là giả thuyết viễn tưởng.
- Cái này em không tạo ra được, mặc dù đã nghiên cứu rất lâu. Người tạo ra nó là một chuyên gia về công nghệ.
Nhã Lan mập mờ nói, bởi nàng không muốn làm lộ thân phận của cậu bạn thân. Để khiến mọi người tin vào lời nói của mình Nhã Lan liền đứng dậy biểu diễn. Ngay từ lúc đứng lên, chiếc vòng cổ của nàng lập tức tản ra, gần như trong nháy mắt đã lấp đầy cơ thể nàng một bộ giáp hợp kim sáng loáng không một vết xước. Từ bộ giáp bắn ra gần mười thiết bị nhỏ xíu như cây trâm cắm xuống mặt đất, rồi trong nháy mắt nàng dịch chuyển tới từng địa điểm đã được đánh dấu trước sự kinh ngạc của những con mắt tinh tường.
- Không còn nghi ngờ gì nữa, rất tuyệt vời đấy Lan.
Hướng Nhật đứng dậy vỗ vai nàng.
- Cảm ơn em vì màn trình diễn, tiếp tục cố gắng nhé. Bây giờ, anh có việc phải đi rồi, gặp em sau nhé Lan.
- Vâng, gặp anh sau ạ.
Hướng Nhật âu yếm ôm lấy vòng eo thon thả của Phương Nghi, hai người chào tạm biệt mọi người rồi đi về phía rừng hoa. Nhã Lan ngay sau đó cũng tạm biệt mọi người rồi trở về trụ sở của Tech, được đặt ở Việt Nam để hoàn thiện thêm về công nghệ dịch chuyển tức thời.
Trong lúc này, King đang ngồi uống trà cùng với mấy ông hồng y ở Vatican. Có năm người tất cả, họ cùng ngồi bên trong căn phòng sang trọng, đậm chất tâm linh.
- Ngài nói sao? Chén thánh đang ở trong tay bọn Zelo?
Hồng Y Matthew rất khẩn trương và lo lắng, đến nỗi cầm chén trà cũng không vững.
- Thật khó tin, bảo vật mà chúng ta tìm kiếm hàng thế kỷ hóa ra lại ở nhà thờ San Isidoro.
Một vị Hồng y khác lên tiếng.
- Có quá nhiều Chén thánh bị làm giả khiến chúng ta không thể nào phân biệt được cái nào mới là hàng thật. Làm sao bọn trộm ấy lại biết được nhỉ?
- Nghiêm trọng hơn, đó là Chén thánh được Chúa sử dụng, quyền năng là vô hạn, chúng ta cần phải lấy lại nó ngay lập tức.
- Nó không chỉ là tài sản công giáo, mà còn mang sức mạnh có thể đem đến tại họa cho nhân loại, tuyệt đối không thể để bọn tà đạo dùng bừa bãi. Tôi đề nghị ngay đêm nay tung ra đội hình mạnh nhất để lấy lại Chén thánh.
Trước tình hình căng thẳng, Hồng y Chấp chưởng Matthew suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.
- Với thế lực của Giáo triều Roma thì việc tiêu diệt một tổ chức không khó, tuy nhiên việc phải đối đầu với tập đoàn Z là điều đáng phải cân nhắc. Tôi đề nghị chúng ta hành động trong bí mật.
- Vậy ngài định làm như thế nào?
Uống một ngụm trà, King từ tốn hỏi.
Hồng y Matthew gật đầu, cười bảo:
- Có một người có thể làm được việc này.
- Người ngài muốn nói là...
Một vị Hồng y khác lên tiếng.
- Phải, chính là cậu ta, Thánh kỵ sĩ Ryos.
Không để vị Hồng y kia nói hết, Hồng y Matthew nói luôn.
Một vị Hồng y khác xua tay tỏ vẻ quan ngại với ý kiến của Hồng y Chấp trưởng:
- Cậu ta rất khó kiểm soát, nếu ra khỏi Vatican thì sẽ gây họa. Lần gần đây nhất khi đi làm nhiệm vụ cậu ta đã phá hơn nửa thành phố ở Pháp, làm gãy một cây cầu ở Tokyo, phá hủy ba cái nhà thờ ở Mỹ, làm bị thương hàng ngàn người, tổng thiệt hại lên đến vài chục triệu Euro. Ôi không, cậu ta là một mối nguy hiểm, ngài chắc chứ?
Hồng y Matthew nheo mắt suy nghĩ một chút, rồi quyết định dứt khoát:
- Người tài thì lắm tật, nhưng nhiệm vụ lần này chỉ có cậu ta mới làm được. Tuy nhiên nếu các ngài muốn tự đi thì ta cũng không quản.
Ryos đúng là khó kiểm soát khi luôn làm theo ý mình, nhưng xét cho cùng cũng là vì nhiệm vụ. Lần này phải đối mặt với một tổ chức lớn, đây là cơ hội để cậu ta chuộc tội cho sự phá hoại của mình và cũng là cách tốt nhất để lấy lại Chén thánh.
- Chà chà, mấy người già hết rồi còn đánh đấm gì được, để cho bọn trẻ thể hiện chút đi. Phá một chút cũng có sao đâu. Ha ha ha... cứ phá đi, đáng bao nhiều tiền đâu, tổn thất bao nhiêu ta trả cho.
Thấy mấy lão Hồng y còn do dự, King mới lên tiếng. Việc bỏ tiền cho Vatican cũng chả được hưởng lợi lộc gì, nhưng làm suy yếu thế lực của Zelo cùng là một điều nên làm.
- Ngài thật tốt bụng, tuy nhiên tiền của ngài chúng tôi làm sao dám nhận.
Hồng y Matthew nở nụ cười ôn hòa từ chối. Tiền thì ai cũng cần, tuy nhiên đây là cả một giáo triều cũng phải giữ chút thể diện, đâu thể tùy tiện nhận tiền của người ngoài, huống hồ lại là Vua của thế giới.
- Sao cũng được nhưng ta phải nói trước, bọn Zelo nếu đánh đơn lẻ thì chúng rất dễ bị đánh bại, tuy nhiên nếu phối hợp đồng đội thì chúng gần như bất bại. Mới chiều hôm qua, ta đã phải mất gần năm tiếng đồng hồ mới phá tan đội hình của chúng. Bọn chúng có các bảo vật giúp hỗ trợ tăng sức phòng thủ, tăng lực chiến, phản đòn rất thực dụng, nếu chiều qua ta không lợi dụng điểm yếu của địa hình thì có đánh cả đêm cũng không thắng nổi. Hãy nhớ đừng để chúng hợp lại.
Nói xong King lại đưa ly uống ực một phát hết luôn chén trà, cảm giác vô vị trôi qua cuống họng. Mấy thứ này chưa bao giờ làm thỏa mãn được King, thứ mà anh ta muốn chính là rượu, loại rượu càng nặng, càng cay càng tốt. Tiếc là ngồi với mấy ông tu sĩ thì phải chấp nhận nhập gia tùy tục.