Nhưng những người xung quanh thì lại khác, chỗ của các nàng ngay từ đầu đã bị chú ý đặc biệt, nguyên nhân là vì tập trung quá nhiều cực phẩm mỹ nhân, mà người nào người đó lại còn đẹp hơn cả hoa hậu cho nên sức hút là vô cùng lớn. Sau khi nghe những lời nói của đám choai choai thì ai nấy cũng đều tỏ ra nóng giận, chỉ một chút nữa là muốn xông lên vả cho mỗi thằng mỗi cái. Phải biết rằng những đại mỹ nhân này là thần tượng của họ, là người mà ai cũng đều ham muốn sở hữu, tự nhiên lại sinh ra mấy thằng rẻ rách buông lời lẽ bẩn thíu xúc phạm các nàng, việc đó tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Không chỉ những người xung quanh phẫn nộ mà ngay cả người đàn ông đang diễn ảo thuật cũng liếc ánh mắt nhìn đến chỗ Hướng Nhật và nở một nụ cười kỳ quái. Dường như gã cũng đang muốn xem một vở kịch hay.
Ngoài ra trong số đông ấy có một cô nàng ngoại quốc cực kỳ nổi bật với mái tóc màu vàng kim, cột đuôi gà và để mái rất dễ thương cũng đang chú ý quan sát nhóm người Hướng Nhật, tuy nhiên trái ngược với mái tóc dễ thương ấy là một khuôn mặt lạnh lùng, và ánh mắt nồng nặc sát khí, nặng nề đến mức người ngoài nhìn vào sẽ không dám nhìn quá hai giây.
- Tiểu Thanh, đây là cơ hội tốt để em luyện võ đấy.
Hướng Nhật vỗ nhẹ vai nàng và ân cần nói.
- Dạ, em hiểu ý anh rồi.
Thạch tiểu thư ngoan ngoãn vâng lời, thật ra nàng cũng có ý định này từ lúc nhìn đám choai choai đi tới, cơ hội để đánh người bằng xương bằng thịt mà không cần nương tay thật sự là rất hiếm, bình thường luyện võ ở võ đường dù đánh thế nào cũng vẫn phải nương tay cho nên không phát huy được tối đa sức mạnh. Bây giờ tự dưng lại có mấy bao cát không biết điều mà đi tới, đúng là cơ hội quá tốt đối với nàng. Lúc đầu nàng đã rất ngứa tay ngứa chân nhưng vẫn cố nhịn bởi vì nam nhân của nàng còn chưa có ra mặt, nàng sợ động tay động chân sẽ khiến nam nhân của nàng buồn lòng.
- Em cũng muốn tham ra.
Thấy Thạch Thanh đi lên An Tâm cũng ngứa tay ngứa chân muốn đi theo, nhưng lập tức bị Hướng Nhật kéo lại:
- Tiểu Tâm, em ở đây với anh.
Hướng Nhật kéo nàng lại và ôm nàng vào lòng giữ chặt, hắn biết cô nàng cũng có chút võ nhưng không muốn nàng chịu tổn thương gì. Thạch Thanh thì lại khác, võ công tốt, thể chất tốt, có thể đánh một lúc mười người không thành vấn đề, hơn nữa hắn cũng đã dùng Lĩnh vực âm thầm bảo vệ nàng, mục đích của hắn chỉ là muốn Thạch Thạch có cơ hội luyện tập mà thôi.
- Các người muốn gì?
Thạch Thanh chạy đến chắn trước mặt Dịch Trù Ngu và đối diện với thằng tóc vàng.
- Ê xem kìa, bộ ngực thật đẹp.
Thằng tóc vàng vốn không để ý đến lời nói của Thạch Thanh mà quan tâm đến đôi gò bông của nàng. Thạch Thanh mặc váy hai dây màu đỏ, xòe cách điệu, kiểu trang phục dạ tiệc vừa dễ thương lại quyến rũ cho nên bộ ngực lớn sẽ nhô ra một phần kha khá bởi đường khoét sâu trên ngực, đàn ông nhìn vào khó tránh khỏi dán mắt vào đó.
Cái tay thằng tóc vàng dơ lên định chụp lấy một bên ngực của Thạch tiểu thư nhưng liền bị nàng giữ lại, đồng thời ăn một cái tát trời giáng khiếm cả người chao đảo.
- Con khốn, sao mày dám.
Thằng tóc vàng đau đớn ôm một bên mặt nhưng quá tức giận nên chạy tới dự định tặng cho Thạch tiểu thư một cái tát để trả thù nhưng ngay khi hắn vừa lại gần thì đã bị ăn tiếp một cái tát nữa vào mặt bên kia. Hơn nữa đòn lần này còn mạnh hơn lần trước vài lần khiến thằng tóc vàng ngã nhào xuống đất, còn kèm theo một tiếng bịch rất lớn. Đầu chảy máu, tai chảy máu, mũi cũng chảy máu, tên tóc vàng đau đơn dãy dụa trên mặt đất rồi ngất lịm như vừa bị xe đụng.
Một màn này khiến các nàng đều mỉm cười một cách hả hê, còn những người xung quanh thì vô cùng kinh sợ, thầm kêu may mắn vì không đụng tới các nàng nếu không người nằm xuống không phải là thằng tóc vàng mà chính là họ. Ai cũng bất ngờ vì một cô gái mà chỉ với một cái tát lại có ngoại lực khủng khiếp đến mức khiến một thằng đàn ông bị đa chân thương, ngoại lực đó phải rất lớn, một cô gái làm sao có được ngoại lực lớn như vậy được, đó là điều mà bọn họ chưa từng nghĩ tới.
Trong khi đó người đàn ông ảo thuật cũng tỏ ra hứng thú nhìn về phía Thạch tiểu thư, cả cô nàng ngoại quốc có khuôn mặt lạnh lùng cũng tỏ ra hiếu kỳ nhìn vào Thạch tiểu thư.
Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì đám choai choai khi nhìn thấy bạn mình bị đa chấn thương chỉ vì một cái tát cũng không có tỏ ra sợ hãi, vì chúng nghĩ khả năng cao là thằng tóc vàng bị trượt chân ngã nên mới như vậy, bọn chúng vẫn xem cô bé mặc váy đỏ là một cô gái yếu đuối, cho nên đồng loạt xông lên với ý định giữ tay và chân nàng lại. Kết quả là chỉ sau vài giây từng đứa một đã ngã hết xuống đất, thằng ôm tay, thằng ôm chân, thằng ôm ngực, thằng ôm bụng, có thằng thảm hại hơn ôm hạ bộ mà gào khóc.
- Con chó, mày được lắm.
Thằng tóc xanh gắng ngóc đầu dậy căm hận nhìn nàng mà chửi bới, đồng thời rút từ trong túi quần ra một ống nhựa cỡ cây nến, hắn rút sợi dây bên dưới ống nhựa ra thì một pháo sáng bắn lên trời cao. Thạch Thanh nheo mắt nhìn theo rồi lại nhìn Hướng Nhật ánh mắt phức tạp:
- Sư phụ, bọn chúng đang gọi người tới.
- Tiểu Thanh, có anh ở đây em tuyệt đối sẽ không có một vết xước, cứ yên tâm mà thư giãn gân cốt đi.
- Dạ.
Thạch Thanh cười tươi gật đầu.
Chỉ tầm một phút sau, phía trước đã nghe ầm ầm tiếng bước chân, một đám khoảng năm đến sau mươi tên côn đồ cầm đao, kiếm chạy tới, khí thế rất hùng hổ.
- Tóc xanh, tụi bay tại sao lại ra nông nỗi này?
Thằng côn đồ đi trước liếc mắt nhìn qua đám người Hướng Nhật rồi nhìn thằng tóc xanh mà hỏi.
- Đại ca, chính là con nhỏ này đánh em, cả thằng tóc vàng và mấy thằng kia nữa, tất cả đều do nó gây ra.
Thằng tóc xanh khập khiễng bước lại thằng đại ca mà nói.
- Mày nói cái gì? Chỉ mình con ranh con này á?
Thằng đại ca giận dữ nói. Mắt lại nhìn về Thạch tiểu thư, bởi vẻ đẹp tuyệt trần của nàng khiến trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác phấn khích.
- Tụi bay, bắt con ranh này lại cho tao, đêm nay chúng ta sẽ chơi nó đến chết thì thôi.
Cả đám liền xông lên như bầy sư tử vồ mồi, Thạch Thanh vốn rất thông minh, lại học võ từ nhỏ, Nhu đạo bây giờ đã luyện đến thất đẳng và Đài quyền đạo cũng đã đạt đến bát đẳng. Vừa khéo Đài quyền đạo là môn võ thích hợp đánh hội đồng, tuy rằng nhìn thấy một đám người cầm đao kiếm ồ ạt xông tới nàng cũng không chùn bước, hơn nữa còn có nam nhân của nàng bảo vệ, nên nàng một chút lo sợ cũng không có, nàng đang định chạy lên thì từ phía sau bỗng xuất hiện một luồng gió thổi tung cả váy và tóc nàng, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng một cảm giác ớn lạnh truyền tới khiến cơ thể nàng rùng mình mà cứng đơ người, da gà cũng vô tình mà nổi lên, cảm giác này chỉ xuất hiện khi người ta cận kề cái chết. Rồi nàng bỗng hoảng hốt khi nhìn thấy đám người phía trước cả gần sáu mươi người đều ngã rạp xuống đất, thân thể cũng không có được toàn vẹn mà giống như bị cắt làm đôi, máu me chảy lênh láng cảnh tượng nhìn như một hồ máu, mùi tanh nhanh chóng bốc lên, một cảnh tượng thật tởm lợm. Thậm chí những quầy hàng ở hai bên đường cũng bị thứ gì đó cắt làm đôi, thứ gì có thể làm được chuyện này kia chứ?
Hướng Nhật, Phạm Thải Hồng và Anna đều có khả năng quan sát phi thường cho nên coa thể nhìn ra được chuyện gì sắp tới kể từ khi xuất hiện luồng gió kỳ lạ cho nên đã hướng dẫn các nàng quay mặt đi chỗ khác. Bởi vì cảnh tượng máu me kinh dị như thế này nếu để người bình thường nhìn thấy sợ rằng sẽ bị ám ảnh, một lúc cả sáu mươi người bị cắt làm đôi là chuyện khó tiếp nhận đối với một người bình thường.
Những người xung quanh đã sợ hãi nhanh chân chạy tán loạn, cuối cùng chỉ còn nhóm bốn người ảo thuật gia ở lại và nhóm Hướng Nhật. Tất cả đều nhìn về một nữ nhân ngoại quốc đang đứng trước mặt Thạch tiểu thư.
Nữ nhân ngoại quốc sau khi nhìn tác phẩm của mình, máu me nhuộm khắp cả một vùng, nhà cửa tan hoang thì tinh thần rất thoải mái, quay lại nhìn Thạch tiểu thư, ánh mắt bớt đi một chút lạnh lùng nhưng vẫn tạo cho người nhìn cảm giác sợ hãi:
- Tiểu thư, cô không phiền nếu tôi ra tay giúp đỡ chứ?
Nữ nhân ngoại quốc nhìn nàng và hỏi, ánh mắt không quên liếc sang nhìn Hướng Nhật và nhìn gã ảo thuật gia mặc âu phục màu trắng. Bởi vì hai người này đều khiến nàng phải đề phòng, nàng có thể nhìn ra sức mạnh của họ.
- Cô, cô là ai?
Nhìn cảnh tượng vừa rồi Thạch tiểu thư tuy rằng ý chí sắt đá cũng bị hù dọa, mặc dù cô gái ngoại quốc trước mắt không có ác ý với nàng nhưng nàng vẫn cẩn thận đề phòng, đôi chân cũng lùi lại vài bước, trong lòng còn đang run rẩy thì bỗng nàng cảm nhận thấy một bàn tay ấm áp đặt trên vai nàng vỗ về:
- Sư phụ!
Thạch Thanh đôi mắt ươn ướt ngước lên nhìn hắn, tựa như sắp khóc vì cảm động, bởi vì đây là lúc nàng cảm thấy bản thân yếu đuối nhất, vô dụng nhất, là lúc nàng cần được bảo vệ nhất.
- Ổn rồi, có anh đây rồi.
Hướng Nhật ôm lấy bờ vai nàng xoa xoa an ủi, đồng thời cũng liếc mắt đánh giá cô nàng ngoại quốc trước mắt. Ngay từ lúc cảm nhận thấy luồng gió hắn đã biết nữ nhân này có sức mạnh tương đương với hắn, bây giờ nhìn kỹ lại mới sinh ra cảm giác đề phòng cao độ, bởi vì nữ nhân tuy có khuôn mặt và một thân hình tuyệt đẹp nhưng lại khoác lên vẻ lạnh lùng và ánh mắt sát nhân hệt như sát thủ Laura mà hắn gặp trước kia vậy.
- Sự phụ, em sợ!!!
Thạch tiểu thư bất lực gục đầu vào ngực hắn, nước mắt chảy ròng ròng nhưng vẫn cố nín tiếng khóc bởi vì bản tính kiên cường không cho phép nàng làm vậy, tuy nhiên vài tiếng sùi sụt vẫn vang lên.