Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1188: Chỉ có một người

Nguyễn Cao Đường Nguyệt, một cô gái có thân hình nhỏ bé, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ nàng là một cô gái mong manh yếu đuối cần được che chở, và nhờ vẻ ngoài như vậy nên trông nàng hấp dẫn lạ lùng, mọi đàn ông nhìn vào đều đem lòng yêu mến. Một phần là vì cảm giác muốn được che trở, một phần là vì khuôn mặt của nàng quá mức xinh đẹp, giống như viên ngọc được mài giũa vô cùng kỳ công.

Đứng trước áp lực từ ông thầy thần thánh, Đường Nguyệt không sao bình tĩnh được, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ lúc nào đã điểm vài giọt mồ hôi. Thêm vào đó bộ vest đen từ đầu đến chân, loại vest mà cả nam và nữ mặc vào đều nhìn như nhau càng khiến cho cái nóng gay gắt của sa mạc thêm phần đáng sợ. Một cô gái làm sao có thể sống được ở cái nơi này cơ chứ, Đường Nguyệt ơi là Đường Nguyệt, mày không thoát khỏi số phận đâu, mau đánh cho lẹ rồi còn đi du lịch trên bờ biển xanh mát, được uống những thức uống bổ dưỡng và được tắm nắng với cái nắng hiền hòa ở một nơi như Đà Nẵng hoặc Vũng Tàu, cũng có thể là Phan Thiết hoặc là Nha Trang, nếu không thì Hawaii cũng được, mà tạm thời quay về khu ăn chơi của Tổng Bộ cũng ngon... Hu hu, nóng quá, khát nước quá... tao không muốn chôn vùi thanh xuân của mình ở đây.

Vì một tương lai tươi đẹp, Đường Nguyệt đã nhanh chóng vực dậy tinh thần bất khuất, không sợ trời không sợ đất. Ngay lúc này mọi hiểm nguy gian khó nàng đều không sợ nữa, nhìn ông thầy trước mắt trông không khác gì một khúc gỗ, nàng chỉ cần đá nát nó thôi.

Chỉ trong tích tắc với thao tác nhanh gọn, không chút dư thừa nàng đã tặng cho thầy Kang một cú đạp như trời giáng vào ngay giữa mặt, có điều thầy Kang nghiêng người một cái đã dễ dàng né tránh. Trước tình hình đó Đường Nguyệt càng cười đắc ý, thầy dính bẫy rồi hi hi... Chân nàng nhanh chóng co lại kẹp cổ thầy Kang rồi vật xuống đất, trong lòng tưởng đã khiến ông thầy thần thánh ngã ngửa nhưng nàng nhanh chóng nhận ra lúc nàng co chân lại thì thầy Kang đã kịp cúi người xuống, tốc độ của nàng vẫn chưa đủ để bắt kịp được thầy.

- Đường Nguyệt, thầy có thể nhìn thấy trước mọi đòn đánh của em, nhưng cơ thể thầy sẽ không theo kịp được ý nghĩ, em cần phải nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn phản ứng cơ thể của thầy.

- Dạ, em sẽ cố hết sức.

Sẵn đang nằm dưới đất, Đường Nguyệt nhảy một cái đã bay lên cao trong tư thế lộn ngược, chân phải đạp vào cằm trong khi chân trái lại nhắm vào hạ bộ, nhưng chiêu thức quá dễ bị nhìn ra, thầy Kang chỉ hơi xoay người một cái là thoát khỏi nguy hiểm.

Thầy nhanh quá, mình phải nhanh hơn thầy mới được. Sau khi đứng lên, tận dụng lợi thế đang đứng cạnh thầy, Đường Nguyệt dùng đầu gối trái công kích vào hạ bộ của thầy, trong khi tay trái đánh vào thái dương, tay phải đánh vào mắt. Tốc độ nhanh khủng khiếp kết hợp với sự chính xác tuyệt đối khiến cho các chiêu thức của nàng trông vô cùng đẹp mắt nhưng lại có thể giết người trong giây lát. Đáng tiếc cú thúc đầu gối của nàng đã bị tay phải của thầy Kang giữ lại, trong khi tay trái lại dễ dàng gạt bỏ cú đánh vào thái dương, đồng thời thầy cũng nghiêng người về bên phải để tránh đòn tấn công vào mắt, trong khi đó vẫn kịp thời dùng tay trái để tặng cho Đường Nguyệt một cú đấm vào bụng.

Đường Nguyệt quặn người lại, cảm nhận đau đớn đến mức chảy cả nước mắt, trước khi quá muộn nàng vẫn kịp dùng chút lực nhảy lùi ra sau. Tim nàng lúc này đang đập thình thịch vì sợ hú hồn, may quá, suýt chút nữa thì mình nằm lăn ra đất giống ông kia rồi.

- Tốt lắm. Kịp thời dùng Lĩnh Vực để bảo vệ cơ thể, và nhanh nhẹn thoát khỏi cú đấm của thầy trước khi thầy tăng thêm sát thương vào cú đấm ấy. Em đúng là không khiến thầy thất vọng.

Thầy Kang nhìn Đường Nguyệt với ánh mắt đầy tự hào và nét mặt có phần kinh ngạc.

- Em nhớ thầy từng nói chúng ta chỉ có thể quan sát được đại khái đối phương sử dụng bao nhiêu phần trăm Lĩnh Vực để tấn công hoặc phòng thủ, cách chính xác nhất là phải chạm vào đối phương. Vì vậy lúc thầy chạm vào em thầy chỉ mới dùng một lực khá nhỏ, nếu em chậm thêm chút nữa thì khả năng nhập viện rất cao vì cho dù em có dồn toàn bộ Lĩnh Vực vào phòng thủ thì cũng yếu hơn thầy, bởi vì thầy chuyên về sức mạnh.

Đường Nguyệt hí hửng nói, dùng cái đầu không bao giờ thừa mà hi hi.

- Phân thích tốt lắm. Nếu thầy dùng một lượng lớn Lực Lượng để tấn công em thì khả năng phòng thủ của thầy sẽ bị giảm, trong trường hợp đó nếu em có tốc độ đủ nhanh thì em vừa có thể tránh được đòn tấn công của thầy lại vừa có thể tấn công ngược lại thầy, đó là cách duy nhất em có thể khiến thầy bị thương. Đó cũng là cách duy nhất có thể chiến thắng khi đánh với một người mạnh hơn.

Thầy Kang ngưng lại một lúc rồi nhìn cả ba học trò của mình, thầy tiếp tục nói:

- Đây là một bí quyết các em cần phải ghi nhớ. Ngoài kia còn rất nhiều những kẻ mạnh nhưng nếu các em biết tận dụng tốc độ thì các em sẽ nắm chắc phần thắng. Ngoài ra nếu các em không có tốc độ đủ nhanh thì chỉ còn cách là dùng chiến thuật thôi. Các em phải dụ đối thủ tung ra những đòn đánh mạnh nhất, câu giờ để khiến đối thủ yếu đi rồi mới dùng toàn lực đánh trả. Chỉ có như vậy thì mới chiến thắng được, các em hiểu chưa?

- Vâng thưa thầy.

Cả ba đồng loạt trả lời. Ai cũng biết ý thầy muốn nói là để thắng được kẻ mạnh hơn thì một là dùng tốc độ hai là sức bền. Ngoài ra còn một cách nữa mà thầy chưa nhắc đến, đó là trong lúc đối phương dùng rất nhiều Lực Lượng để phòng thủ, chúng ta vẫn có thể làm bị thương họ nếu đánh đúng tử huyệt bằng tối đa sức mạnh, tuy nhiên cách này chỉ dùng trong việc ám sát, lúc đối phương tỉnh táo thì có mơ cũng không đánh trúng được.

Thầy Kang lại nhìn Đường Nguyệt:

- Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục. Hãy nhớ em phải tránh được các đòn tấn công của thầy và phải tấn công ngược lại thầy đấy nhé.

Thầy nói rồi chủ động tấn công. Thầy đã luyện võ thuật đến mức không còn gì để luyện cho nên chiêu thức trông rất thô sơ, không còn múa may quay cuồng nữa, người thường nhìn vào sẽ không thể hiểu được. Thầy chạy thẳng một mạch và lao tới với ý định tóm cổ Đường Nguyệt để quật xuống.

Trước tình huống này, Đường Nguyệt biến yếu điểm thành ưu điểm, với thân hình thấp hơn thầy và tốc độ không tệ, nàng dùng tay trái nắm lấy cánh tay phải của thầy, đồng thời hơi xoay người và khuỷu tay phải đánh mạnh vào vùng vai phải của thầy với ý đồ mượn lực của chính thầy để khiến thầy ngã sang một bên. Có điều thầy Kang là cao thủ võ thuật, các chiêu thức tuy nhìn rất thô sơ nhưng hoàn toàn không có sơ hở, ngay lúc Đường Nguyệt đưa tay trái để tóm lấy cánh tay của thầy thì đã bị thầy tóm ngược lại và đè xuống, cùng lúc đó tay trái của thầy cũng kịp thời cản cùi chỏ của nàng lại, xong Đường Nguyệt vẫn chưa dừng lại, nàng nhanh chóng chuyển hóa thành một cú đấm và đánh vào ngực thầy Kang, tốc độ quá nhanh khiến thầy Kang buộc phải nhảy lùi về sau, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Nguyệt. Thiếu chút nữa là mình bị đánh trúng rồi, cô bé này thật tài năng.

- Tốt lắm, tiếp tục.

Thầy nói rồi tấn công tiếp, lần này là tuyệt kỹ Teawondo cao cấp thật sự với một cú đá thăm dò vào đầu gối khiến Đường Nguyệt phải né tránh, rồi sau đó tung một cú trời giáng vào mặt Đường Nguyệt.

Thầy tính gài em vào bẫy à, đâu có dễ vậy. Đường Nguyệt mỉm cười né đòn đánh vào đầu gối rồi nhanh chóng thuấn di chạy lùi về sau thoát khỏi cú đá trời giáng vào mặt, và nàng cũng nhanh tay tạo ra một viên đạn Lĩnh Vực với sức mạnh tối đa bắn thẳng vào mặt thầy nơi mà nàng cho là sơ hở nhất thời điểm hiện tại, nhưng nàng nhanh chóng thất vọng vì thầy Kang dễ dàng dùng tay phải gạt đi.

- Hừ, không công bằng, sức mạnh của thầy quá áp đảo. Viên đạn đó em đã dùng 100 phần trăm Lực Lượng mà vẫn bị thầy gạt đi dễ dàng.

Đường Nguyệt xìu mặt xuống thất vọng tràn trề. Phải làm sao mới đánh được thầy kia chứ?

- Ai bảo em đứng từ xa để bắn, khoảng cách từ đó đến đây là quá nhiều thời gian, đủ để thầy đỡ được. Nếu em ra đòn ở cự ly gần thì thầy sẽ không đỡ được.

Nghe thầy nói thì dễ lắm, đứng gần thì có mà ăn đòn sấp mặt luôn á.

Đường Nguyệt còn chưa kịp thở thì đã bị thầy nhảy tới tặng cho một chiêu xoay người dưới đất khiến nàng phải lùi về sau, thầy lại bất ngờ nhảy lên tặng cho một cước vào ngực, rồi một cước vào thái dương, một cước vào cằm, một cước vào bụng... Đường Nguyệt chỉ có thể tránh và tránh tuyệt đối không có cơ hội phản đòn.

- Em phải đánh lại thầy nếu không thầy sẽ tăng dần độ khó lên đấy.

Thầy Kang nói và nàng bắt đầu cảm nhận thấy áp lực kinh khủng tỏa ra khắp cả một vùng khiến nàng ngộp thở. Nàng hiện tại đã thấm mệt, phải tránh đòn liên tục, hầu hết sức mạnh đều chỉ dùng để quan sát và né tránh, không có cơ hội tấn công, chẳng may bị trúng một đòn thôi cũng có thể nhập viện.

- Chú ý, lần này thầy sẽ kết hợp cận chiến và đánh tầm xa, hãy né tránh cho cẩn thận.

Thầy Kang nhảy tới với một cú đá ngang rất tinh tế nhắm thẳng vào bụng, bây giờ Đường Nguyệt có thể nhìn ra chiêu thức bất thường nên không ngu mà lùi về sau bởi vì mọi đòn đánh của thầy lúc này sẽ phóng ra Lĩnh Vực, việc lùi về sau là vô dụng. Vậy nên nàng chọn cách chạy về bên phải, cùng lúc đó cũng là sơ hở của thầy Kang, tận dụng cơ hội ngàn năm có một này, nàng nhảy lên và tung một cước vào thái dương của thầy Kang. Nhưng đó cũng là sai lầm lớn của nàng, bởi vì thầy Kang chỉ việc xoay người thêm một chút là thoát khỏi sát chiêu.

Còn chưa chạm chân xuống đất, Đường Nguyệt đã hoảng hết cả hồn vía khi thấy thân hình to lớn trong nháy mắt đã áp sát người nàng, rồi tay phải của nàng bị giữ chặt, lồng ngực liền cảm thấy đau đớn rồi cuối cùng bị đánh bay về sau mấy mét.

Thở gấp, tim đập mạnh, nàng dùng tay xoa xoa chỗ bị đánh, Đường Nguyệt đau đến đỏ cả mắt, thiếu điều khóc không được, dù không đến mức ói máu ngã lăn ra đất như ông kia nhưng cũng đủ để biết đau đớn tột cùng là gì. Đây rõ ràng là hành xác mà, từ đầu đã nói rồi, làm sao đánh lại được thầy kia chứ. Rõ khổ, cũng may là chỉ bị trầy xước tý xíu.

- Tốt lắm. Em đã chứng minh được là mình rất xuất sắc. Dù không đánh lại được thầy cái nào nhưng ít nhất em không bị thương và điều khiến thầy tự hào nhất là em đã buộc thầy phải tăng độ khó lên.

- Dạ, nếu em không kịp thời chuyển Lực Lượng tập trung vào chống đỡ nắm đấm của thầy thì chắc em phải nằm viện cả tuần mất thôi.

Đường Nguyệt bữu môi, nét mặt vẫn còn ấm ức, thầy thật sự chả biết nhường học trò chút nào.

- Thầy biết em sẽ làm được nên mới tung ra bảy mươi phần trăm sức mạnh. Một con số khổng lồ đấy, chứng minh rằng em quá giỏi, trên đời này người có thể đỡ được cú đấm 70 phần trăm trực diện của thầy thì chỉ có vài người thôi.

Thầy Kang ngưng lại một lúc và nói:

- Em có đầu óc rất nhanh nhẹn, tốc độ cũng tương đối tốt nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Lẽ ra lúc vừa rồi, nếu em nhanh hơn nữa, em chạy ra sau thầy và tấn công thì thầy sẽ không đỡ được vì tốc độ của thầy không đủ. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thôi em sẽ đánh được thầy.

Thầy Kang gật đầu hài lòng rồi đưa mắt nhìn về người cuối cùng:

- Lâm Vỹ, nếu em có thể thắng được thầy hoặc chống đỡ được trong vòng 30 phút thì em sẽ không cần phải tham gia huấn luyện nữa.

Nghe thầy nói nhưng Lâm Vỹ không thấy vui vì rõ ràng hai người kia, người trụ được lâu nhất cũng chỉ có hơn mười phút.

- Thưa thầy, từ trước đến nay có ai trụ được 30 phút chưa ạ?

- Có chứ, nhưng chỉ có một người.

Thầy Kang nhìn các học trò và mỉm cười, cả ba người đều nhìn lại thầy bằng ánh mắt tò mò:

- Là ai ạ?

Đường Nguyệt nhanh miệng hỏi.

- Cô ấy là Đặc Vụ Lucy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất