- Sở Sở, sao em lại đáp ứng nàng ta?
Lúc tan học, Hướng Nhật thừa dịp người đẹp băng giá ra khỏi phòng học, bất mãn hỏi. Hắn đối với việc Sở Sở không theo như những gì đã thương lượng với mình mà lại đồng ý cho đối phương
" mượn" mình vài ngày rất chi là oán hận. Nhưng hắn biết, người đẹp bắng giá tới tìm mình, khẳng định là có chuyện phiền toái không giải quyết được nên muốn mình đi làm cu - li, nhưng đối với những người thuộc tổ chức của nhà nước mà không giải quyết được, tìm tới mình hữu dụng lắm sao? Huống chi mấy ngày nay đang ở
"tột đỉnh khoái cảm", không nói trước đó đã cùng đồ đệ cùng An đại tiểu thư tiếp xúc thân thể khiến cho hắn ăn quen bén mùi, lại nói thứ năm tuần tới còn có một cuộc hẹn tuyệt vời, lúc này mà rời đi thì thật sự làm cho lòng người nguội lạnh mất.
Đối với câu hỏi của lưu manh, Sở Sở ủy khuất nói:
- Anh nói lúc nãy em có thể không đáp ứng được sao? Cô ấy đã cứu cả nhà em, hơn nữa.
Nói tới đây, Sở Sở dừng lại một chút, lại u oán liếc hắn:
- Anh thật sự quen cô ta sao?
Hướng Nhật trong lòng run lên, cười khổ nói:
- Em muốn anh nói bao nhiêu lần, anh chỉ gặp cô ta có hai ba lần thôi, ngay cả tên cô ta cũng vừa nghe cô chủ nhiệm giới thiệu mới biết.
Thực ra, hắn đã sớm biết tên của người đẹp băng giá, nhưng nói lúc này thì sẽ không có sức thuyết phục.
Quả nhiên, sự ai oán trong mắt Sở Sở đã giảm đi không ít, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
- Vậy sao anh lại biết cô ấy?
- Cái này.
Hướng Nhật suy nghĩ lựa chọn từ ngữ, song Sở Sở nhìn thấy hắn do dự như vậy, tưởng rằng hắn có chuyện gì lừa mình, trong lòng khẳng định điều đó có liên quan đến người đẹp băng giá, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt.
- Em đang nghĩ gì vậy?
Thấy vẻ mặt của Sở Sở càng lúc càng thẫn thờ, Hướng Nhật sao lại không biết nàng đang hiểu lầm? Trong lòng đau nhói, quyết định đem mọi chuyện nói hết ra. Có ý này trong đầu, hắn lập tức kéo Sở Sở lại, ôm nàng vào trong lòng mình, sau đó nghiêm túc nói:
- Sở Sở, vốn anh không định nói cho em, bởi vì chuyện này quan trọng vô cùng, cho nên khi anh nói cho em thì tuyệt đối không được nói với người khác!
Chưa từng thấy hắn nghiêm túc như vậy, tâm trạng Sở Sở hốt hoảng, nhưng theo tiềm thức gật đầu, mà ngay cả sự phỏng đoán của nàng cũng bị loại ra khỏi đầu.
- Cón nhớ lần anh đi Pháp không?
Hướng Nhật vừa nói, con mắt vừa dò xét bốn phía.
Thái độ nghiêm túc của hắn khiến cho Sở Sở cảm thấy những lời hắn nói sẽ rất quan trọng, trong lòng trở lên khẩn trương:
- Dạ.
- Chuyện là như thế này.
Sau đó, Hướng Nhật đem chuyện xảy ra ở Pháp sơ lược kể lại một lần, đương nhiên, chuyện cuốn sổ màu xanh kia lại biến thành trong một lần vô ý nhặt được, hắn cũng không muốn cho Sở Sở biết sự thật mà khiến nàng lo lắng, mà chuyện phát sinh với nữ thư ký lúc đó cũng được hắn tận lực quên đi. Khi phát hiện cuốn sổ màu xanh chính là tư liệu về một loại máy bay cực kỳ tiên tiến, vì vậy liền đem nó nộp cho quốc gia nhưng lại không nói có chuyện giao dịch trong đó, chủ yếu là vì ba tỷ đô la Mỹ quả thật là một con số khiến cho người ta phải sợ hãi, hơn nữa Hướng Nhật lúc nào cũng tự biên tự diễn rằng hắn yêu nước thế này yêu nước thế kia, đương nhiên sẽ không mang chuyện này ra nói, nếu không hiệu quả sẽ giảm xuống.
Bởi vì
"công lao" này, quốc gia lo lắng cho sự an toàn của hắn, liền đưa mấy vệ sĩ âm thầm bảo vệ, mà mấy vệ sĩ đó không phải là ai khác mà chính là đám người kia, bao gồm cả người đẹp băng giá cũng ở trong số đó. Bởi vì nhà họ Sở ngày hôm đó gặp chuyện không may nên Sở Sở mới được gặp qua mấy
"vệ sĩ" kia, cho nên Hướng Nhật giải thích cũng không gặp bất cứ khó khăn gì.
Sau khi nghe hắn nói xong, Sở Sở im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Hướng Quỳ, có phải em rất bướng bỉnh không?
Đối với những gì lưu manh nói lúc này, Sở Sở tự nhiên tin tưởng tuyệt đối. Nàng nghĩ, những chuyện dính dáng đến đến quốc gia đại sự, không nên nói cho mình, nếu không phải mình ép hỏi, thì nam nhân sẽ không nói ra đâu. Nhưng trong tận đáy lòng lại cảm thấy hết sức ngọt ngào, nam nhân nếu ngay cả chuyện như vậy mà cũng nói cho nàng, đương nhiên vị trí của mình trong lòng hắn nhất đặc biệt rất quan trọng.
- Sẽ không! Như vậy mới là Sở Sở mà anh thích.
Hướng Nhật yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, đối với Sở Sở từ một cô giái lúc đầu theo xu hướng bạo lực hiện giờ đã biến thành một người vừa nhu thuận vừa ôn nhu, nói tới cùng hắn không hề trốn tránh trách nhiệm:
- Hơn nữa, em ghen như vậy, không phải nói là rất yêu anh sao?
Mặt Sở Sở đỏ lên, mặc dù sự thật là như thế, nhưng bị hắn nói ra như vậy vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, gắt gao chui vào lồng ngực hắn. Hai người cứ như vậy ôm nhau, không thèm để ý tới những ánh mắt phức tạp của những sinh viên khác trong phòng.
- Hướng Quỳ, sao lâu rồi anh không đến thăm vị tỷ tỷ kia?
Lúc Hướng Nhật đang chìm đắm trong không gian của hai người, Sở Sở đột nhiên thoát khỏi ngực hắn, có ý muốn hỏi.
Hướng Nhật chấn động toàn thân,
" tỷ tỷ kia" trong lời nói của Sở Sở hắn đương nhiên hiểu, trừ nữ sĩ quan cảnh sát ra thì không còn ai vào đây, nhưng hắn không rõ tại sao Sở Sở tự dưng lại nhắc tới nàng ta:
- Sở Sở.
Song không đợi hắn nói xong, Sở Sở đã che miệng hắn lại:
- Hướng Quỳ, khi nào có thời gian hãy đến thăm cô ấy.
- Tại sao.
Biết rằng không nên hỏi như vậy, nhưng Hướng Nhật lại hỏi ra, đồng thời trong lòng mơ hồ cảm thấy vui sướng: Sở Sở tiếp nhận nữ sĩ quan cảnh sát rồi sao?
Giọng nói của Sở Sở nhỏ lại, nhỏ đến mức như đang bị kìm nén, lại nói nhưng là đang lẩm bẩm:
- Hướng Quỳ, em biết sự thống khổ khi không có anh ở bên cạnh, em nghĩ tỷ tỷ kia hiện giờ nhất định cũng có cảm giác như vậy.
- Sở Sở.
Hướng Nhật không thèm để ý tới những ánh mắt ở xung quanh kéo nàng ôm vào lòng, hắn không biết mình nên nói gì, hắn chỉ biết vĩnh viễn sẽ không bao giờ ruồng bỏ người ở trong lồng ngực mình, có lẽ là cả ở trong kiếp sau nữa.Hắn cũng sẽ không bao giờ chịu buông bỏ, nếu có kiếp sau!
.
An Định không thể ngờ, mình vừa mới tới khu Đông thành thăm em gái tự nhiên có được một tin tức vô cùng quan trọng, quan trọng tới mức hắn chỉ kịp dặn dò em gái vài câu rồi vội vã trở về nhà, hắn phải đem tin tức này nói cho ông già, có lẽ chỉ có người tỉnh táo như cụ mới biết cần làm gì.
- Mày nói có thể là hắn?
An lão hổ sau khi nghe tin cũng hết sức kinh ngạc, đương nhiên, đối với suy đoán của thằng con trai thứ hai này lão cũng cùng nhận thức, nhiều điểm trùng hợp như vậy ở cùng một chỗ, không có lý do gì là không thể nghĩ tới, mà khả năng này tương đối lớn, cơ hồ có thể nói là tuyệt đối. Có điều khiến lão kinh ngạc không phải là chuyện này, hắn kinh ngạc chính là con rể tương lai không ngờ lại cất giấu một thực lực cường hãn như vậy, ngay cả một điểm cũng không nhìn ra. Nhưng tận mắt An lão hổ nhìn thấy, lần trước khi con gái dắt hắn về nhà, có nói như thế nào thì hắn cũng giống như một người gầy yếu bình thường, mà hắn sở dĩ bị thằng con trai lớn của mình không thích, sợ rằng nguyên nhân chính là bởi vì nhìn hắn không có cách nào bảo vệ được cho sự an toàn của em gái mình. Điều này An lão hổ cũng có chút bất mãn, nhưng vì con gái bảo bối thích nên lão cũng cho qua. Nhưng bây giờ đột nhiên nghe được thực lực của hắn rất cường đại, An lão hổ vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không chỉ vì lần này là lần đầu tiên nhìn nhầm người, lại càng làm lão lo lắng chính là, đối phương có phải là người từ địa phương kia đi ra không, có lẽ tiếp cận con gái mình với mục đích không ai có thể biết?
Nhưng suy nghĩ một chút, An lão hổ hỏi:
- Lão nhị, mày nói hắn có thể từ
"nơi đó" đi ra không?
- Hẳn là không!
Trả lời chính là An lão đại An Ổn, sau đó hắn bình tĩnh phân tích:
- Người từ nơi đó đi ra, sẽ không dùng tới thủ đoạn như vậy, hơn nữa cũng không thể ở trước mặt người khác để lộ thực lực của mình, nghĩ lại, trước mặt Tâm Tâm hắn cũng không có ý giấu diếm thực lực của chính mình, chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta biết sao? Quan trọng nhất là, người ở ' nơi đó' có khả năng chạm vào nữ nhân sao?
- Đúng, đại ca nói rất đúng!
An Định cũng đồng ý với lão đại của mình, thực ra, hắn cũng không hy vọng em gái mình sẽ coi trọng người từ địa phương đó đi ra, bởi vì người ở 'nơi đó' thực sự biến thái.
- Như vậy là người bình thường hoặc là người của chính phủ?
An lão hổ thì thào nói, lão đương nhiên biết đối phương không phải là người từ 'nơi đó' đi ra, nói ra cũng chỉ là muốn kiểm tra năng lực lão nhị nhà mình mà thôi, không ngờ lại bị lão đại trả lời trước, chỉ là hắn có chút không thông:
- Nếu thật sự như lời của hắn, tại sao lại đến Tây thành tìm phiền toái, lại còn để lại vài chữ?
An Ổn ở một bên cũng lộ ra vẻ suy tư, nhưng người vốn không được xem trọng là An Định đột ngột lên tiếng:
- Con nghĩ điều này con biết rõ.
- A?
An lão hổ sửng sốt, An Ổn cũng nhìn về phía An lão nhị, kẻ cơ bản là không cần dùng tới đầu óc để làm việc kia.
- Hắc hắc.
An Định có chút đắc ý, đối với việc mình biết, hắn đương nhiên hắn có thể làm vậy:
- Mấy người quên rồi sao? Hắn và lão đại của
" Bạch Hổ hội" vốn cùng một họ.
An lão hổ nhãn tình sáng lên:
- Hướng Quỳ, Hướng Nhật?
Ban đầu lão cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ cho rằng đối phương có quan hệ với thằng đàn em bị giết của
" Ngạ Lang bang" cho nên mới tìm cách trả thù, còn về việc lưu lại vài chữ, có thể chỉ muốn tỏ vẻ cao thâm khó dò mà thôi. Hiện tại khi nghe lão nhị nhà mình nhắc tới, lập tức đem hai sự kiện này ghép lại với nhau, cơ bản có thể khẳng định, hai người nhất định có cùng quan hệ huyết thống nào đó. Mà chuyện lưu lại vài chữ cũng được giải thích rõ ràng, nếu hắn cùng với lão đại của
" Bạch Hổ hội" có quan hệ huyết thống, có chút bí mật gì đương nhiên cũng có thể biết được, lưu lại vài chữ kia thì không có gì là kì lạ.
An Định tiếp lời nói:
- Đúng vậy, thưa bố! Không biết bố chú ý hay, nếu như đem tên bọn họ cùng hợp lại, chính là tên của một loại hoa.
- Hoa hướng dương (Hướng Nhật Quỳ).
An lão hổ nói ra ba chữ này, lại đưa ánh mắt khen ngợi về phía lão nhị, hiển nhiên rất hài lòng về biểu hiện của hắn ngày hôm nay. Chỉ có vẻ mặt của An Ổn như không có chuyện gì xảy ra, vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sa - lông, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu khẳng định việc này là thật, An Định tự nhiên là phải giúp người trong nhà rồi, dù sao đó cũng là em rể mình, mà phe đối địch mặc dù dưới tay mình, nhưng cũng chỉ là mấy quân cờ mà thôi, dùng xong rồi cũng có thể thay đi, đơn giản nhất là nên thuận nước đẩy thuyền:
- Bố, vậy ' Thiên Hồ bang'.
Không đợi hắn nói xong, An lão hổ đã ngắt lời hắn:
- Việc này không cần, với thân thủ của tiểu tử đó muốn báo thù không phải là chuyện đơn giản sao? Giống như là 'mèo vườn chuột' vậy, chúng ta đứng nhìn là được, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi!
Nói tới đây, lời nói của An lão hổ lại xoay chuyển:
- Được rồi, lão nhị, nếu Tâm Tâm đã nói tiểu tử đó lợi hại như vậy, ta nghĩ mày cũng nên xem thử một chút, nếu như hắn thực sự có năng lực như vậy, Tâm Tâm giao cho hắn ta cũng yên tâm. Nhưng hai người lại không học cùng trường, điểm này mày phải chú ý, phái vài người đi theo Tâm Tâm, đề phòng bất chắc!
- Con biết, thưa bố!
Nghe nói có thể giao thủ cùng với em rể tương lai cực kỳ lợi hại, An Định có chút nóng lòng muốn thử.
- Ta cũng đi!
An lão đại ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, tinh quang trong mắt chớp động.