Rời khỏi phòng, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bách đã sớm đi ra ngoài, chỉ để lại trong nhà anh chàng Ấn Độ đứng gác cổng tối hôm qua, còn dặn dò hắn chiếu cố Hướng Nhật, hơn nữa phải theo bên cạnh Hướng Nhật nghe Hướng Nhật sai phái. Tuy nhiên Hướng Nhật từ chối ngay, anh chàng Ấn Độ kia cứ đi theo thì làm sao hắn thấy tự nhiên cho được, huống chi một số chuyện hắn muốn làm cũng phải giấu hai người Du, Trương.
Đuổi anh chàng Ấn Độ đi, Hướng Nhật đi một mình đến nhà hàng của ông chủ Lâm.
Lúc này chính là giờ cao điểm ăn sáng, người đến ăn sáng tại nhà hàng của ông chủ Lâm lại càng nhiều, mà phần lớn là những cụ già người Hoa, có thể là đến cái tuổi này rồi bọn họ càng hoài niệm những món ăn truyền thống của quê hương.
Alice đã hớn ha hớn hở đứng ở cửa, vừa thấy Hướng Nhật đến, vội nhào tới, gần như dùng cả người ôm chầm lấy Hướng Nhật.
- Jack!
Nàng ngọt ngào gọi một tiếng, Hướng Nhật còn chưa kịp có phản ứng gì đã nhận được một nụ hôn lưỡi lãng mạn kiểu Pháp.
Trước đám đông, ở ngay cửa nhà hàng lại có cử chỉ hôn lưỡi thân mật như vậy, đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mặc dù ở đất nước thoáng như Mỹ thì việc này không có gì là lạ, nhưng Hướng Nhật vẫn có chút không quen với phương thức bày tỏ tình cảm nồng nhiệt của Alice.
- Đi theo em, Jack, em đã đặt chỗ trước rồi, là bàn chúng mình ngồi tối qua.
Sau khi ôm hôn, Alice nũng nịu, giọng điệu và thái độ giống y như một người vợ hết lòng quan tâm đến chồng.
Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, đành mặc cho nàng kéo vào nhà hàng, quả nhiên chính là bàn tối hôm qua. Tuy nhiên, lúc này ở bên cạnh bàn ăn đã có một người đứng sẵn, là cô gái đáng yêu hôm qua, thiên kim tiểu thư của ông chủ Lâm, Lâm Dục Tú.
- Tên lừa đảo!
Lâm Dục Tú vừa nhìn thấy Hướng Nhật đã mở miệng mắng.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi ra vẻ vô tội.
- Tại sao nói tôi là tên lừa đảo?
Lâm đại tiểu thư đưa mắt sang nhìn Alice đang cười si mê bên cạnh hắn.
- Lừa được một cô gái xinh đẹp như vậy mà còn không nhận mình là tên lừa đảo sao?
Hướng Nhật cũng rất thức thời, không hề đi tranh cãi vấn đề mình có phải
"tên lừa đảo" hay không, hắn sợ đối phương sẽ dây dưa mãi không thôi, bèn đánh trống láng:
- Ba cô đâu?
Lâm Dục Tú nhìn hắn với vẻ như phòng trộm vậy:
- Anh hỏi làm gì?
- Tôi tìm ông ấy có chút việc.
- Hừ, không nói cho anh!
Lâm đại tiểu thư quay đầu sang chỗ khác, để lại trước mắt nam nhân một bím tóc đuôi ngựa.
Hướng Nhật thật không biết nói gì, cũng không biết đã đắc tội cô gái đáng yêu này ở chô nào, lần gặp mặt đầu tiên vào hôm qua mình có thể coi như là đã lưu lại ấn tương tốt cơ mà nhỉ, đang định nói gì đó thì từ phía sau một giọng nam truyền tới:
- Ồ, Hướng huynh đệ tìm ta có việc à?
Hướng Nhật quay người lại ngay, khi nhìn thấy Lâm Thiên Uy đang ngậm tẩu thuốc đứng phía sau mình, liền vội vàng đánh tiếng chào hỏi:
- Ông chủ Lâm.
Lâm Thiên Uy cười ha ha nói:
- Không cần khách sáo, cứ gọi ta một tiếng lão ca là được, trước kia Hướng tiểu huynh đệ đều gọi như vậy.
- Vậy đệ cung kính không bằng phụng mệnh, là thế này, Lâm lão ca, huynh có biết gần đây bọn Tiểu Bạch gặp phải phiền toái gì không?
Hướng Nhật cũng không quanh co, hỏi luôn vào vấn đề, hắn biết Lâm Thiên Uy là một người thích thẳng thắn.
Lâm Thiên Uy làm như vô tình nhìn lướt qua Alice và con gái mình, sau đó mới nhìn Hướng Nhất và nói:
- Ta vừa mới làm được một ít sủi cảo dưới bếp, không ngại đi nếm thử tay nghề của ta chứ?
- Tiểu đệ cầu còn không được.
Hướng Nhật vội vàng đáp, hắn biết ông chủ Lâm không muốn để hai cô gái nghe được những gì mình sắp nói, định dẫn mình tới một nơi không có ai cho dễ nói chuyện.
- Ba, con cũng muốn ăn.
Lâm Dục Tú căn bản không biết ba mình chỉ đang lấy cớ, cho rằng thật sự có sủi cảo để cho vào bụng.
Lâm Thiên Uy trừng mắt:
- Không đươc hỗn! Con ở chỗ này tiếp khách đi!
Lâm đại tiểu thư nghe thế liền trề môi, nhưng cũng không dám cãi lại.
Alice cũng rất khôn khéo, nghe ra được ông chủ Lâm có ý muốn mình ở lại đây, sau khi tặng cho
"Vị hôn phu" một ánh mắt đầy quyến rũ, nàng kéo Lâm Dục Tú bên cạnh ngồi xuống rồi rầm rì gì đó với nàng ta.
Hướng Nhật theo Lâm Thiên Uy vào bếp, cũng không phải phòng bếp lớn của nhà hàng, mà là phòng bếp riêng của Lâm Thiên Uy, để tiện cho ông lúc bình thường muốn ăn thứ gì có thể tự tay làm.
Nhìn căn phòng bếp u nhã tĩnh mịch tuy nhỏ mà đầy đủ mọi thứ, trực giác nói cho Hướng Nhật biết đây là một nơi thích hợp để nói chuyện riêng, không lo tai vách mạch rừng. Hơn nữa, ông chủ Lâm cũng không phải chỉ nói cho có, trong phòng bếp nhỏ này quả thực có sủi cảo.
- Được rồi.
Lâm Thiên Uy cười ha hả, bỏ cái tẩu trong tay xuống, gắp sủi cảo nổi lềnh bềnh trong nồi ra, đặt vào trong cái bát đã chuẫn bị sẵn bên cạnh. Trong bát đã sớm bỏ đủ loại gia vị như gừng, dầu mè, cứ trực tiếp thả sủi cảo vào đó, múc thêm một thìa nước sủi cảo, sau đó trộn lên là có thể ăn rồi.
Lâm Thiên Uy đưa một bát sủi cảo đã trộn xong cho Hướng Nhật. Hướng Nhật cũng không khách sáo, nhận lấy, dùng thìa múc ăn.
Lâm Thiên Uy cũng lấy cho bản thân một bát, sau đó tắt bếp, lúc này mới nhìn Hướng Nhật và nói:
- Cậu nghe đám Thái Bạch nói qua rồi à?
Hướng Nhật nuốt một miếng sủi cảo, rồi cười khổ nói:
- Nói thì có nói qua, tuy nhiên không nói rõ cho lắm.
Lâm Thiên Uy cúi đầu trầm tư một hồi.
- Không biết cậu có từng nghe đến 'Trường Nhạc Thanh Niên bang?
- Trường Nhạc Thanh Niên Bang?
Hướng Nhật thấy thật mù mờ, quả thật hắn chưa từng nghe nói có bang phái nào như thế.
- Trường Nhạc ở Phúc Châu chắc cậu biết chứ?
Lâm Thiên Uy lại hỏi.
Hướng Nhật gật gật đầu, cái này thì hắn biết, Trường Nhạc là một huyện chịu sự quả lý của Phúc Châu Trung Quốc.
Kế tiếp, qua những gì ông chủ Lâm kể, cuối cũng hắn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Người Trường Nhạc ở Mỹ đại đa số là di dân thông qua thân thích ở Mỹ hoặc vượt biên, sau khi đổ bộ đến đất Mỹ thì tập trung tại phố người Hoa. Người Trường Nhạc trời sinh đã có tinh thần mạo hiểm
"dám nghĩ dám làm dám liều", cũng với
"đặc tính dân tộc" là luôn giúp đỡ lẫn nhau, đừng nói là khiến cho người Mỹ phải
"nể ba phần" và
"cực kì kính sợ", ngay cả trong giới người Hoa bọn họ cũng bị coi là
"Ngoại tộc", chỉ cần nghe nói
"Người Trường Nhạc đến", mọi người sẽ lập tức có cảm giác như
"Sói đến" vậy.
Trước kia,
"Phố người Hoa" phần đông là di dân từ Quảng Đông, bây giờ số lượng di dân từ Phúc Kiến đã vượt qua Quảng Đông và trở thành quần thể di dân người Hoa lớn nhất NewYork, mà cộng đồng lớn nhất làm
"đứng đầu" cả quần thể này chính là người Trường Nhạc. Thậm chí còn có một cách nói như thế này: trong phố người Hoa ở New York, ngươi chỉ cần nói được giọng Trường Nhạc, ngươi sẽ không chết đói. Không những thế, đường Broadway nằm ở phía đông phố người Hoa còn được gọi là
"đại lộ Phúc Châu".
Phố người Hoa trở thành nơi gây dựng cơ đồ của những người Trường Nhạc trên đất Mỹ.
Từ khi bọn họ tràn vào, quy mô
"Phố người Hoa" không ngừng mở rộng, các loại ngành nghề trở nên nhiều hơn, lớn thì có ngân hàng, khách sạn, nhà hàng, siêu thị, nhỏ thì có các quầy quán bán đồ ăn và thẻ điện thoại, tất cả đều rất phát đạt. Di dân Phúc Kiến từng bước xây dựng đuợc nền móng ở nước Mỹ, thu nhập ổn định, ngày càng có nhiều người thành gia lập nghiệp.
Mà trong một cánh rừng lớn, loài chim gì cũng có, những lời này có thể dùng để nói về con người cũng không sai. Một số người Trường Nhạc có nhiều tinh thần
"Mạo hiểm" cũng không dựa vào buôn bán để lập nghiệp, tiêu biểu trong đó là một người Trường Nhạc có tên Điền Khôn.
Điền Khôn năm nay 28 tuổi, kinh doanh một mạng lưới quốc tế về xuất nhập cảnh trái phép, thông qua mạng lưới này, đã đưa hàng ngàn hàng vạn người Trung Quốc vượt biên đến NewYork, thu hàng đống phí thủ tục, từ đó kiếm được món lời kếch sù, được xưng là
"Đại Vương vượt biên".
Bởi vì hắn là người Trường Nhạc, cho nên đương nhiên có rất nhiều thanh niên nhiệt huyết từ Trường Nhạc vượt biên sang Mỹ lập nghiệp đều hành động theo hắn, Điền Khôn nhân thể lập ra thế lực của mình,
"Trường Nhạc bang". Nhưng bởi vì chỉ nhận người Trường Nhạc từ 35 tuổi trở xuống, cho nên trở thành
"Trường Nhạc thanh niên bang".
Mà thật không may, trong phố người Hoa ngay từ đâù đã có vài thế lực, với lại quan hệ nơi này cực kỳ phức tạp, ngoài thế lực theo khu vực, còn có thế lực của những thế gia, nổi bật trong đó là Trương gia, Trần gia. Thân là thế lực bản địa, tất nhiên không muốn chứng kiến một thế lực mới quật khởi chiếm địa bàn vốn có của mình.
Tuy nhiên những thế lực thế gia kia mặc dù có căn cơ ở phố người hoa, nhưng sản nghiệp đa số lại phân bố ở những địa phương khác của New York, cho nên khong có xung đột gì lớn với thế lực mới nổi.
Mà thế lực trực tiếp xung đột với nó là
"Võ lâm hội", bang phái lớn nhất phố người hoa, trong mấy năm gần đây không ngừng bành trướng địa bàn, hai thủ lĩnh của
"Võ Lâm Hội" chính là hai người được phố người Hoa gọi là
"Thần hộ mệnh", Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch. Vốn bọn họ cũng không dự định gấy xung đột
"Trường Nhạc Thanh Niên Bang", nhưng hình như Điều Khôn lại tưởng bọn họ sợ, càng ngày càng dồn ép, có vẻ như là không đuổi được bọn họ ra khỏi phố người Hoa thì sẽ không buông tay.
Thấy đối phương ức hiếp tới tận cửa, Du Tiểu Cường và Trương Thái Bạch cũng không phải người dễ chọc vào, hai người bị buộc phải phản kháng lại.
Một núi không thể chứa hai cọp, huống chi còn là loại cọp cực kỳ hung mãnh. Xung đột giữa hai bên ngày càng gay gắt, thậm chí trước đây còn sống mái với nhau một trận, nếu như không phải cảnh sát nước Mỹ chuyện nghiệp, có lẽ sẽ không ít người phải chết.
Nghe ông chủ Lâm giải thích xong, cũng là lúc Hướng Nhật nuốt hết bát sủi cảo vào bụng.
Lâm Thiên Uy hiển nhiên biết vì sao Hướng Nhật hỏi chuyện này, ông nhìn hắn.
- Cậu định giúp đám Thái Bạch à?
Hướng Nhật cũng không có ý định giấu diếm.
- Lâm lão ca, quả thật đệ có ý này.
Lâm Thiên Uy vỗ ngực nói:
- Nếu cần gì ở lão ca thì cứ nói.
Hướng Nhật lập tức cắt lời:
- Thật ra thì không cần, Lâm lão ca, dù sao huynh còn có gia sản ở nơi này, không nên đắc tội với những kẻ đó, đệ thì khác, hơn nữa đệ tin là có thể đối phó được những kẻ đó, không cần Lâm lão ca ra tay.
Lâm Thiên Uy hình như cũng nhớ tới cái gì đó, đánh giá Hướng Nhật từ trên xuống dưới, sau đó mới lên tiếng:
- Vậy ta an tâm.
- An tâm gì cơ?
Vừa dứt lời, một giọng trong trẻo từ cửa lập tức truyền tới, chỉ thấy Lâm Dục Tú đang nắm tay Alice đứng ở cửa, mắt chớp chớp liên hồi, còn thường xuyên bắn ánh mắt uy hiếp về phía Hướng Nhật.
Lâm Thiên Uy trừng mắt.
- Không được hỗn! Sao con lại dẫn tiểu thư Alice tới đây? Còn không mau đi ra.
- Ba có biết hai người ở trong này bao lâu rồi không? Con và chị Alice đều đã ăn xong bữa sáng, chị ấy cũng nóng lòng tìm bạn trai, con cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Dục Tú chối bay chối biến.
Lâm Thiên Uy cũng không tiện trách móc thêm, lại đưa cái tẩu lên miệng ngậm.
Alice nhân cơ hội nói luôn:
- Jack, bây giờ chúng ta đi dạo phố đi.
Hướng Nhật cân nhắc một chút, dù sao khó khăn của bọn Tiểu Bạch cũng đã hỏi rõ, thế là gật đầu nói:
- Cũng được, anh đang muốn tham quan cao ốc Empire State.
- A, vậy để em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh.
Alice vội nói.
- Ta cũng đi!
Lâm đại tiểu thư bên cạnh cũng muốn tham gia, hướng về phía ba nàng giống như là cầu khẩn, đến khi ông gật đầu, nàng lại hưng phấn nhảy cẫng lên.
Hướng Nhật đương nhiên không phải vô duyên vô cớ đi thưởng thức phong cảnh ở cao ốc Empire State không, trên thực tế, cao ốc này chính là tổng bộ của thế lực phía sau màn kia.