Bị Tô phụ nghiêm khắc chất vấn, Tô Úc nhất thời nghẹn lời:
- Con không có ý tứ này.
- Vậy là có ý gì!
Tô phụ lúc này cũng không có buông tha con gái, có lẽ là cảm giác mình nói như thế quá nặng lời, hắn vừa lên giọng khuyên:
- Không sai, ngươi bây giờ đã phát đạt, nhưng mà Tô Tô, ngươi quên ta dạy ngươi như thế nào sao? Chúng ta không thể vì mình phát đạt mà quên đi, trước kia Dương thúc thúc trợ giúp nhà chúng ta là như thế nào? Ngươi đều không nhớ được sao?
Ban đầu Tô Úc cũng đã rất khổ sở, nghe nói như thế, hốc mắt đã hoen đỏ.
- Được rồi, lão già, ngươi nói ít vài câu đi.
Một bên Tô mẫu thấy con gái có xu thế rơi lệ, khẩn trương ở bên cạnh đánh tiếng giảng hòa.
- Không được! Hôm nay sự tình này ta nhất định phải định đoạt, con gái đã 27 tuổi, đến bây giờ ngay cả một người bạn trai cũng không có, điều này sao được chứ?
Bên cạnh thanh niên ngây ngô nghe đến đó, trên mặt cũng có chút xấu hổ, mặc dù trong lòng hắn là ngàn chịu vạn chịu, tuy nhiên người phải gả cho hắn mang một bộ dáng không tình nguyện, bao nhiêu cũng khiến cho hắn cảm thấy rất không có mặt mũi. Huống chi, hôm nay để cho cha mẹ người ta cường ép làm chủ, mà mình tại hiện trường vừa vặn lại đang nhìn thấy một màn này, cảm giác rất xấu hổ.
- Tô bá bá, Tô Tô tỷ đã không bằng lòng, các ngươi cũng không nên miễn cưỡng nàng.
Tự nhận là nói câu này rất hay, thanh niên ngây ngô nhìn thoáng qua Tô Úc đối diện.
Mà thu hoạch lại là Tô Úc kia không chút tình cảm nào nhìn lướt qua, ban đầu đối với tiểu hỏa ngày xưa nàng còn có một chút ký ức tốt đẹp, tuy nhiên sau khi nghe những lời này, những ký ức tốt đẹp kia bị xé nát tới một chút không còn lưu lại. Tất nhiên hắn nói những lời này là rất được thể diện, nhưng mà ở trường hợp này lời nói vừa rồi không khác lửa cháy đổ thêm dầu, bất kể là hắn cố ý nói hoặc là thực sự xuất ra từ thâm tâm mà nói, nhưng lời nói như vậy so với lời trách cứ, đều dẫn tới hậu quả như nhau.
Quả nhiên, Tô phụ giận không kềm được, cảm giác uy nghiêm của mình như được khiêu khích, tức giận hừ một tiếng, chuyển hướng sang thanh niên nói:
- Dương Minh, ngươi yên tâm, Tô bá bá đã đáp ứng chuyện của ngươi tuyệt đối sẽ không cho ngươi thất vọng! Ngươi hôm nay trở về nói cha mẹ ngươi chọn lựa ngày tốt lành, sự tình này nhất định cứ như vậy!
Tô Úc sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, hiểu phụ thân cũng đã nói như vậy, khiến cho nàng cảm giác gần như đất trời bỗng chốc sụp xuống.
Hướng Nhật ở bên cạnh thấy có một ít thương cảm, mới vừa rồi từ trong lúc hai cha con nói chuyện với nhau hắn cũng đã nghe xong đại khái, biết Tô phụ Tô mẫu này là muốn làm chủ đem việc cưới xin của con gái quy định sẵn xuống, hắn cảm thấy có cần thiết nói cái gì đó, tiến lên một bước:
- Vị bá phụ này, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói.
- Ngươi là?
Thấy được đối phương vừa theo con gái của mình đi ra, mà con gái vừa rồi giới thiệu nói là bằng hữu, Tô phụ giọng nói cũng hòa hoãn một chút.
Bên cạnh thanh niên ngây ngô lại một mặt khẩn trương, mắt thấy mong muốn đã sắp đạt được, tại thời điểm sau cùng lại bước ra một Trình Giảo Kim đáng chết.
- Ta là bằng hữu của Tô Úc, họ Hướng.
Hướng Nhật ngắn gọn giới thiệu.
- Ôi, ngươi muốn nói cái gì?
Tô phụ lên tiếng ngắt lời, vừa mới rồi hắn trái lại không đặc biệt chú ý cạnh thân nữ nhi của mình còn đi theo một người bằng hữu khác phái, bây giờ mới nhìn rõ. Ý nghĩ thứ nhất là y quá nhỏ, cùng con gái không xứng đôi. Thứ hai là chính mình vừa mới có suy nghĩ hoang đường, vừa thấy được nữ nhi bên cạnh có người trẻ tuổi xuất hiện, đã nhịn không được muốn nghi ngờ đối phương. Bây giờ đã không cần nghi thần nghi quỷ như vậy, nguyên nhân vì mình đã chọn lựa cho con gái người con rể thích hợp nhất.
Hướng Nhật vẫn ung dung mà nói:
- Là như vậy, bá phụ, ngươi thật muốn Tô Úc hạnh phúc sao?
- Đây là đương nhiên!
Tô phụ rất tự nhiên địa nói ra, chỉ là không rõ cái người tự xưng bằng hữu con gái mình này vì sao hỏi như vậy.
- Vậy ngươi bắt buộc nàng gả cho một người không thích, ngươi cho là nàng có thể hạnh phúc sao?
Hướng Nhật Ngay sau đó truy hỏi, những lời này hắn đã sớm chờ nói ra lúc này.
Tô phụ trước là sửng sốt, tiếp theo là tức giận, nguyên tưởng rằng đối phương đang cùng mình tạo cái gì bí hiểm, bây giờ mới biết được, người ta là nghi vấn mình tự tiện chủ trương. Giọng nói cũng không hòa hoãn như trước, săm soi nhìn chăm chú vào Hướng Nhật:
- Ngươi là dạy bảo ta?
- Làm sao có thể? Ngươi là phụ thân Tô Úc, nói như thế nào cũng xem như là trưởng bối của ta, ta làm sao dám dạy bảo ngươi?
Hướng Nhật trong lòng cũng có chút khó chịu, nếu không phải muốn cho Tô Úc còn chút mặt mũi, giọng nói của hắn cũng sẽ không khách khí như vậy. Đích thực, Hướng Nhật cũng thừa nhận, đối với Tô phụ có thể phát đạt mà không quên quá khứ điểm này hắn rất thưởng thức, nhưng vì báo ân mà hy sinh cả đời hạnh phúc của nữ nhi của mình, đây là điểm hắn tuyệt đối chịu không được nhất.
Tô phụ cũng nghe ra ý tứ trong lời người trẻ tuổi kia, khẽ hừ một tiếng, chuyển hướng con gái nói:
- Tô tô, đây là bằng hữu ngươi nói?
Rõ ràng cho thấy không xem phản ứng của Hướng Nhật ra gì.
Tô Úc gật gật đầu, trong lòng rất phức tạp, đã lo lắng ông chủ và cha của mình giữa hai người có thể huyên náo kịch liệt một trận, nhưng mà mơ hồ, lại vừa hy vọng giữa bọn họ vì mình xảy ra chuyện. Mâu thuẫn tâm tình, khiến cho nàng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
- Bằng hữu kia, ngươi không cần cũng được.
Tô phụ bản thân chính là một người tính tình nóng nảy, hắn quyết định làm gì, tuyệt đối không cho phép người khác vung tay múa chân, chuyện nhà của mình lại càng không. Hướng Nhật trong mắt hắn, là một tên thích xen vào việc của người khác vừa không có chút nào lễ phép, mà bản thân là gia trưởng trong nhà, tự nhiên có quyền quyết định nữ nhi của mình nên giao du cái dạng bằng hữu gì và không nên giao du cái dạng bằng hữu nào.
- Con.
Tô Úc bị kẹp ở giữa thế khó, một người là cha của mình, một người là ông chủ, nàng căn bản không thể lấy hay bỏ người nào.
Hướng Nhật bản tính cũng không phải là người nhịn tốt, thậm chí có thể nói phải là một thùng thuốc nổ, muốn khiến cho nó nổ tung, chỉ cần một cây kíp nổ nho nhỏ như vậy đủ rồi. Đối với việc Tô phụ rõ ràng thích đem ý kiến của mình áp đặt trên đầu người khác lại tự cho là hành vi mình làm được rất chính xác hắn cực kỳ bài xích, liền lãnh đạm nói:
- Kêu ngươi một tiếng bá phụ, đó là cho Tô Úc chút mặt mũi, ngươi đã ngay cả điểm ấy cũng đều không hiểu và quý trọng, vậy ta cũng không cần cho ngươi lưu lại mặt mũi nữa. Ta nói này lão già, Tô Úc lấy hay không lấy chồng dường như cũng không có liên quan gì tới ngươi chứ? Nàng xuất giá nàng chịu, ngươi dùng cái gì bắt ép.
Những lời này rất dũng cảm, dẫn tới phản ứng cũng không giống nhau. Tô Úc là kinh ngạc, không thể tưởng được ông chủ thời gian qua nói chuyện lịch sự, lại phun ra những lời như vậy, với lại đối tượng nói chuyện vẫn còn là phụ thân của nàng, điều này làm cho đầu óc của nàng nhất thời phản ứng không kịp.
Tô mẫu ngạc nhiên, ý tưởng của nàng và con gái của mình gần giống nhau, nhìn không ra cái kẻ bề ngoài lịch sự thanh tú trẻ tuổi, lúc tức giận lên nói cái gì đến một điểm cũng không lưu tình.
Mà một bên Nhâm Quân là không dám tin, nam nhân mới vừa lúc trước xưng đối phương là trưởng bối, chỉ chớp mắt đã thành
"lão già ", loại chuyển biến thần tốc này làm cho người trở tay không kịp.
Phương Oánh Oánh thì tại chỗ mọi người nhìn không đến giơ ngón tay cái lên đối với nam nhân, mang ý rõ ràng tán thưởng.
Chỉ có thanh niên ngây ngô có chút cười trên nỗi đau của người khác, có lẽ hắn trước kia cho rằng Hướng Nhật khả năng cũng là một trong những tình địch cùng hắn cạnh tranh Tô Úc, nhưng sau khi nghe lời này, rõ ràng yên tâm rồi. Cũng đã kêu Tô phụ là
"lão già", như vậy khác chi làm nhục, chắc hẳn ai cũng sẽ không đem con gái gả cho kẻ nói chuyện với hắn như vậy.
Biểu hiện kịch liệt nhất chính là Tô phụ, hắn bị chọc tức tới sôi máu, phẫn nộ điên cuồng đến run rẩy ngón tay chỉ Hướng Nhật:
- Ngươi nói cái gì, ngươi bảo ta lão.Ngươi cút cho ta!
- Cút? Đây không phải do ngươi định đoạt!
Đã xé rách tầng ngụy trang, Hướng Nhật đã không có chút nào truyền thống mỹ đức tôn lão trọng ấu. Trong giọng nói mang vẻ châm chọc không che dấu chút nào, nét chế ngạo biểu lộ không bỏ sót.
Tô phụ vẻ mặt mang một ít dữ tợn, nói chuyện âm thanh cũng chấn động không trung vang lên:
- Đây là công ty của con gái của ta, ta kêu ngươi cút ngươi phải cút!
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Ngươi cũng biết là công ty của con gái ngươi, không phải của ngươi, ngươi dựa vào cái gì khiến cho ta cút? Còn có, cút cái từ này ta không thế nào hiểu, nếu không phiền ngươi tự mình làm mẫu một chút?
- Ngươi.
Tô phụ rốt cuộc nói không ra lời, một tay hết sức chỉ vào Hướng Nhật, môi run rẩy, nhưng chỉ có kìm nén không ra lời. Một bên Tô mẫu thì không thẹn bản sắc một người vợ hiền lương thiện mẫu, giúp hắn vỗ ngực thuận khí.
Mà thanh niên ngây ngô kia lòng đầy căm phẫn, có lẽ đối với Hướng Nhật cũng có ý thù hận kẻ phá hủy sự tình tốt đẹp của hắn, chỉ vào Hướng Nhật nói ra:
- Ta từ chưa từng thấy người nào mặt dày như ngươi vậy, Tô Tô tỷ là con gái Tô bá bá, nếu là công ty của nàng, tự nhiên cũng là công ty của Tô bá bá.
Hướng Nhật đảo mắt nhìn qua, trong mắt hung quang thoáng hiện:
- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Ta như thế nào lại cảm thấy trước mặt của ta có một tên ngu ngốc đần độn thế? Tiểu tử, ngươi phải hay không là còn muốn nói, công ty này sau này còn là của ngươi a? Đừng nói ngươi bây giờ còn không có cưới Tô Úc, cho dù là kết hôn rồi, ngươi cũng không có tư cách nói lời này, huống chi chuyện này căn bản là chuyện không thể nào xảy ra! Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, Tô Úc tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi giết chết tâm mộng này càng sớm càng tốt đi!
Thanh niên ngây ngô bị chửi mặt lúc trắng lúc xanh, có lẽ là bởi vì suy nghĩ của mình bị vạch trần, cũng có lẽ là sợ Hướng Nhật ánh mắt quá hung ác tàn nhẫn, cũng không dám tiếp lời.
Bất quá Tô phụ vừa mới tỉnh lại thì không như vậy, trải qua một lần khuyên nhủ của thê tử, hắn cũng lý trí một chút, nhưng tính tình vẫn như cũ cao giọng:
- Con gái của ta, ta muốn gả cho ai thì nó phải gả cho ai!
- Thật xấu hổ, lão già, chuyện này ta nhất định ngăn cản!
Hướng Nhật cũng nói giọng đầy khí phách, trước không nói Tô Úc có nguyện ý hay không xuất giá, cho dù bằng lòng, Hướng Nhật chính mình còn không đáp ứng đấy. Một người cấp dưới tốt như vậy, trên thế giới tìm cũng khó? Huống chi, trong mơ hồ, Hướng Nhật dường như cũng có một loại cảm giác thứ thuộc về mình sắp bị cướp đi, mà bất luận kẻ nào muốn từ nơi hắn cướp đi cái gì, đây tuyệt đối là nằm mơ giữa ban ngày, căn bản không có khả năng xảy ra.
Tô phụ trán nổi đầy gân xanh, Hướng Nhật kiên định khiến cho hắn hiểu lầm:
- Ngươi là có hay không cũng coi trọng con gái của ta? Nói cho ngươi biết, cho dù gả cho heo hay chó, ta cũng sẽ không đem con gái gả cho ngươi!
Hướng Nhật lạnh lùng cười, hắn nhịn không được có người kích thích hắn:
- Ngươi nói như vậy, ta thật đúng là muốn kết hôn thử một chút.
- Vậy ngươi cứ tới thử?
Tô phụ trợn trừng mắt, bộ dạng như
"ngươi dám đến ta dám lấy mạng ngươi".
- Ta thử xem thì thế nào?
Hướng Nhật vừa nói xong, trực tiếp một tay kéo Tô Úc đúng lúc đứng ở bên cạnh không kịp phản ứng vào trong lòng, ôm chặt trong lồng ngực mình.
- Ta bây giờ đã thử, ngươi có thể làm khó dễ gì được ta?