Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 580: Trở về tay không

-.Do nhà của ngươi làm chủ? Ngươi tên gì?

Hướng Nhật nhìn thanh niên kiêu ngạo, tên này rõ ràng có thể nghe hiểu tiếng Hàn, bởi vì cô nàng thành thục hấp dẫn kia nói câu gì với hắn, hắn đều thản nhiên trả lời lại một câu.

- Xin chào Lạc Phi Tử tiểu thư, tôi chờ cô đã lâu, không ngờ cô bên ngoài so với hình ảnh xuất hiện trên TV còn đẹp hơn.

Hướng Nhật hoàn toàn bị coi như không khí, thanh niên kiêu ngạo chưa từng liếc nhìn hắn đến một cái, chỉ đặc biệt chú ý đến Lạc Phi Tử.

- Xin chào, Hàn Thượng Võ tiên sinh.

Mặc dù trong bụng rất ghét thanh niên kiêu ngạo, nhưng Lạc Phi Tử không biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn lịch sự chào hỏi.

- Phi Tử tiểu thư.

Sự lịch sự dè dặt của Lạc Phi Tử càng làm cho thanh niên kiêu ngạo thêm hưng phấn, xưng hô cũng thân mật thêm một bậc, đang chuẩn bị khen ngợi thêm vài câu, cô nàng hấp dẫn bên cạnh đột nhiên xen mồm nói:

- Hàn Thượng Võ thiếu gia, ở đây còn có một ngoại nhân, ngài không cảm thấy hắn rất chướng mắt sao?

Thanh niên kiêu ngạo tức thì sầm mặt xuống, có vẻ rất khó chịu việc cô nàng thành thục kia đã phá ngang nhã hứng của hắn, tuy nhiên đối phương dù sao cũng là người có công lớn nhất giúp hắn đem Lạc Phi Tử đến đây, hắn cũng không tiện ở trước mặt trách cứ, chỉ lạnh lùng nhìn qua Hướng Nhật:

- Ngươi có thể rời khỏi đây.

- Ngươi là người Trung Quốc hay là người Hàn Quốc?

Hướng Nhật có thắc mắc này cũng là bình thường, tên này thực sự nói tiếng Trung rất chuẩn, nếu như không phải hắn có cái tên nghe như tên của người Hàn Quốc, lại ở một nơi nào khác, khẳng định sẽ bị cho là người gốc Trung Quốc.

- Ta là công dân đại Hàn dân quốc, đừng so sánh ta với người Trung Quốc các ngươi.

Mặc dù lời nói cũng không hạ thấp người Trung Quốc, nhưng ý tứ trong đó lại cực kỳ rõ ràng.

Lạc Phi Tử ở bên cạnh biến sắc, liếc nhìn thanh niên kiêu ngạo kia một cái lạnh tanh, nhưng cô nàng thành thục lại không có chút biến đổi nào, mặt lộ ra vẻ thản nhiên không gì đáng nói.

- Đại Hàn dân quốc thì hay lắm sao?

Vẻ mặt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo, đối với thanh niên kiêu ngạo này hắn vốn không có hứng thú đùa giỡn đối phương, nhưng hiện tại thì không như thế:

- Nếu như ta không đi thì sao?

- Nếu như ngươi không đi, vậy ta đành phải để cho cận vệ của ta "mời" ngươi đi vậy.

Có thể để ý đến Hướng Nhật là khách đang mướn phòng của khách sạn nhà mình, thanh niên kiêu ngạo mới nhẫn nại như thế, bằng không hắn hẳn sẽ không khách sáo như thế.

- Vốn đang muốn đi đánh một giấc, không ngờ lại bị một con ruồi đáng ghét phá hỏng.

Hướng Nhật dường như đang nói những câu vớ vẩn khó hiểu, đột nhiên giọng trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thanh niên kiêu ngạo nói:

- Trong vòng ba giây đồng hồ, biến khỏi trước mặt ta, bằng không chuyện rất đáng sợ sẽ xảy ra. Một, hai, ba.

- Bốp.

Hướng Nhật đấm thẳng một phát vào tên thanh niên kiêu ngạo, khi hắn còn đang định phản ứng kiểu như ta sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám kiêu ngạo nói với ta bằng cái giọng mà chỉ có ta mới dám nói với người khác. Rồi không đợi tên thanh niên kiêu ngạo kịp nổi cơn giận, Hướng Nhật lại đấm thêm một phát như trời giáng thẳng ngay vào mũi của tên kia.

Tên thanh niên kiêu ngạo trong nháy mắt ngã vật ra đất, máu mũi chảy ra ròng ròng. Bốn tên cận vệ ở bên cạnh sau khi nhìn thấy ông chủ của mình bị đánh ngã, thoáng sửng sốt, rốt cuộc mới tỉnh người lại, nổi giận gầm lên một tiếng lao tới Hướng Nhật.

Đối với loại người thoạt nhìn chỉ được cái tướng tá bề ngoài này, Hướng Nhật dùng một ngón tay cũng có thể giải quyết. Có điều làm như vậy thì quá kinh thế hãi tục, cho nên hắn dùng một bàn tay. Khẽ vung tay vài cái, bốn tên cận vệ cũng theo gót chủ nhân bọn chúng, nằm thẳng cẳng một đống trên mặt đất rên hừ hừ.

- Ta sớm đã nhắc nhở ngươi, trong vòng ba giây đồng hồ phải biến mất, bằng không thì sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra, đáng tiếc ngươi lại không thèm nghe lời khuyên.

Hướng Nhật nhìn Hàn Thượng Võ đang nằm trên mặt đất bưng mũi gào khóc, tiếp theo giẫm một chân lên ngực đối phương:

- Bây giờ ngươi còn muốn "mời" ta đi nữa không?

Tên Hàn Thượng Võ đáng thương sớm đã đau đến nỗi gần như hôn mê bất tỉnh, nào còn có thể trả lời vấn đề của Hướng Nhật. Dù sao Hướng Nhật cũng chỉ dùng một chút sức lực, nhưng như vậy mới làm cho tên kia đau đớn nhất, chứ nếu như lưu manh dùng toàn lực, tên kia sẽ không cảm thấy đau đớn gì nữa vì người chết sẽ không cảm thấy đau đớn gì.

- Ngươi dám đánh Hàn Thượng Võ thiếu gia!

Cô nàng thành thục ở bên cạnh bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột lúc này mới tỉnh táo lại, ý thức được chuyện gì đã xảy ra, liền chỉ vào Hướng Nhật, khuôn mặt méo mó rống rít lên.

Hướng Nhật cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng ta đến một cái, quay qua nhìn thấy Lạc Phi Tử vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nói:

- Lạc tiểu thư, tôi nghĩ bọn họ chắc không phải là bằng hữu của cô đấy chứ?

- Đương nhiên không phải.

Lạc Phi Tử cũng cảm thấy hả lòng hả dạ, không biết vì sao, nhìn thấy Hướng Nhật, nàng thực đã không còn e ngại bất cứ uy hiếp gì.

Cô nàng hấp dẫn thành thục vẫn không ngừng lảm nhảm với Hướng Nhật:

- Ngươi dám đánh Hàn Thượng Võ thiếu gia, ngươi chết chắc rồi, Hàn gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Còn lải nhải nữa ngay cả ngươi ta cũng đánh.

Hướng Nhật đột nhiên quay đầu qua, cô nàng thành thục kia sợ đến nỗi rốt cuộc không dám hé răng nữa.

Lúc này, cảnh sát đã chạy tới, có thể là nhân viên trong khách sạn nhìn thấy thái tử gia bị người đánh, vội vàng gọi báo cảnh sát.

Chuyện trùng hợp đến tức cười, dẫn đầu đám cảnh sát chạy tới hiện trường lần này lại là tiểu mỹ nữ cảnh sát, hiên ngang oai hùng đi tới.

- Là ngươi?

Lý Trinh Lan vừa chạy tới hiện trường thì phát hiện sự tồn tại của Hướng Nhật, trên thực tế, nàng rốt cục sớm đã coi Hướng Nhật là tay trùm buôn ma túy số một, vẫn quy ngọn nguồn của mầm tai họa là do Hướng Nhật toàn bộ gây ra. Lúc này nàng cũng không thèm hỏi một tiếng, đã coi Hướng Nhật chính là người khởi xướng sự kiện lần này.

- Trinh Lan tiểu thư, không ngờ chúng ta lại nhanh chóng gặp lại nhau như vậy.

Hướng Nhật lại không hề có chút giác ngộ mình là đối tượng chính đang bị người ta "chiếu cố", mà cho dù có giác ngộ, có lẽ hắn cũng coi như pha.

Cô nàng thành thục ở bên cạnh hiển nhiên có thể nghe hiểu được tiếng Anh, nghe Hướng Nhật và tiểu mỹ nữ cảnh sát tán nhảm, cho rằng hai người quen biết nhau, tiến lên phía trước báo ra thân phận của mình, lại chỉ chỉ Hàn Thượng Võ đang nằm trên mặt đất, hiển nhiên cũng nói rõ thân phận của Hàn đại thiếu gia, cuối cùng trình bày lại quá trình Hướng Nhật hành hung thế nào, hơn nữa còn yêu cầu trừng phạt hung thủ nghiêm khắc.

Nghe xong cô nàng thành thục hấp dẫn trình bày, Lý Trinh Lan vẻ mặt hờ hững đi tới trước mặt Hướng Nhật, trong ánh mắt thậm chí còn toát ra một vẻ có tên là đắc ý:

- Tiên sinh, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát.

- Tôi không có thời gian.

Hướng Nhật kiên quyết cự tuyệt "lời mời" của nữ sĩ quan cảnh sát.

- Ngươi nói cái gì?

Vẻ mặt Lý Trinh Lan như là muốn ăn thịt người, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được có người chống lại lệnh bắt của cảnh sát mà còn kiêu ngạo như thế, lý do cũng xấc láo cùng cực.

- Trinh Lan tiểu thư, cô khẳng định như vậy là ổn sao? Nếu như tôi đi về bót cảnh sát, nói không chừng trong bót sẽ xảy ra một vài chuyện mà cô cũng không muốn thấy.

Hướng Nhật vừa nói, mắt lại liếc nhìn cây súng đang đeo ở thắt lưng của tiểu mỹ nữ cảnh sát.

Lý Trinh Lan tức thì biến sắc, nàng quả thật đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hướng Nhật, hiện tại thấy đối phương nhìn nhìn cây súng ở thắt lưng của mình, hiển nhiên đang ám chỉ đến chuyện bản thân hắn không hề sợ uy hiếp của súng đạn. Lý Trinh Lan tức muốn ói máu, tuy nàng muốn ngay lập tức bắt Hướng Nhật - một trùm buôn lậu ma túy về cục cảnh sát, nhưng vừa rồi nàng cũng nghe được ý tứ uy hiếp trong lời nói của hắn, cũng chỉ đành hậm hực bỏ qua ý nghĩ này.

- Chúng ta đi!

Đối mặt với một tên biến thái phi nhân loại ngay cả đạn cũng bắn không thủng hơn nữa hình như còn có thể bay này, Lý Trinh Lan đành phải oán hận xoay người bỏ đi, chuyện này nàng không bao giờ muốn đụng đến nữa.

Hành động này khiến cho đám cảnh sát đi theo nàng không biết phải làm sao. Bọn họ dù sao cũng chỉ là một cảnh sát viên nhỏ nhoi, tiếng Anh dù không phải rất thành thạo, nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu mấy từ hay dùng hằng ngày, nhưng nếu như nghe liên tục cả một đoạn đối thoại như thế thì chẳng khác nào như vịt nghe sấm. Lúc này thấy Lý Trinh Lan dẫn đầu rút đi, chỉ tưởng đối phương quen rất thân với Lý cảnh quan, thân đến nỗi ngay cả Lý cảnh quan bình thường có tiếng thiết diện vô tư cũng phải làm lơ thả đối phương đi.

Chẳng qua có một điểm bọn họ lại không nghĩ ra, vì sao Lý cảnh quan quen thân với đối phương như thế nhưng bộ mặt lại hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương như vậy?

Cảnh sát tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, cô nàng thành thục báo ra thân phận của Hàn đại thiếu gia, vốn đang chuẩn bị nhìn xem Hướng Nhật bị cảnh sát bắt đi ra sao, giờ chỉ biết trợn tròn con mắt.

- Hướng tiên sinh giao du thực rộng rãi, đâu đâu cũng có bằng hữu.

Lạc Phi Tử vẻ mặt quái đản nhìn Hướng Nhật, nàng đương nhiên cũng có thể nghe hiểu tiếng Anh, nghe thì hiểu vậy nhưng ngược lại càng cảm thấy thêm mơ hồ, nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát kia, rõ ràng đối với Hướng tiên sinh hận muốn chết, thế nhưng vì sao không bắt Hướng tiên sinh về cục cảnh sát? Thực sự kỳ quái!

- Đâu có, Lạc tiểu thư quá khen!

Chỉ có Hướng Nhật mới biết rõ nguyên nhân vì sao tiểu mỹ nữ cảnh sát lại sảng khoái dẫn người bỏ đi như vậy, khẳng định do sự uy hiếp ám chỉ trong cái nhìn của mình nảy sinh tác dụng, tiểu mỹ nữ cảnh sát không dám mạo hiểm dẫn mình về cục cảnh sát, lại không muốn nhìn thấy vẻ đắc ý của mình, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ bỏ đi.

- Thiếu gia!

Cảnh sát rời khỏi còn chưa đến một phút đồng hồ, lại có một đám người vội vã chạy đến. Một tốp hơn 20 đại hán đồng loạt mặc âu phục màu đen rất có khí thế, hiển nhiên còn dũng mãnh hơn so với bốn tên cận về vừa rồi đi theo bên cạnh Hàn Thượng Võ.

Cô nàng thành thục vốn đã im hơi lặng tiếng, sau khi nhìn thấy tốp đại hán vận âu phục đen này xuất hiện, ánh mắt liền khôi phục lại thần thái.

- Hướng tiên sinh có cần phải lảng tránh một chút không?

Lạc Phi Tử lo lắng liếc nhìn Hướng Nhật.

- Không cần.

Hướng Nhật lắc đầu, ánh mắt xẹt qua phía sau tốp đại hán vận âu phục đen, thấy Quyết Ngư đang vội vàng đi tới, phía sau hắn cũng dẫn theo rất nhiều tiểu đệ, chỉ có điều đám tiểu đệ này ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đủ mọi kiểu quần áo, thậm chí còn có tên ở trần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất