- Này, ngươi làm gì thế!
Mắt thấy cảnh một người lớn khi dễ một đứa trẻ tiết mục diễn ra trước mặt mình, cho dù không quen biết tiểu cô nương kia, Hướng Nhật cũng sẽ quản chuyện này, hắn mang vẻ mặt âm trầm đi tới.
- Cứu mạng.
Nghe có người tới, cô bé cả gan la lên một tiếng, hi vọng có thể dọa bảo vệ buông tay ra để mình chạy trốn. Nhưng khi nhìn thấy người tới là Hướng Nhật, cô bé thoáng cái mắt đã sáng rực lên, sau đó lại lập tức cúi đầu, thân thể cũng không giãy dụa nữa.
- Nó mới hái hoa trộm, đúng lúc bị tôi bắt được.
Bảo vệ quả thật bị tiếng
"Cứu mạng" hù cho giật mình, vội vàng giải thích, còn dùng ngón tay chỉ chỉ vào nhánh hoa hông trên tay cô bé, dễ dàng nhìn ra nó vừa mới bị hái.
Hướng Nhật nhìn lướt qua cửa bệnh viện, hai bên là vườn hoa, phải có hơn mười chủng loại, hoa hồng chẳng qua là một trong số đó. Hắn biết bảo vệ nói sự thật, nhưng cho dù như thế, chuyện này hắn nhúng tay vào là chắc rồi.
- Cứ buông cô bé ra đã, có gì ta sẽ đi nói với lãnh đạo của viện các anh.
Bảo vệ rất bất mãn với giọng ra lệnh của Hướng Nhật, nhưng ánh mắt lạnh như băng của Hướng Nhật chiếu thẳng tới, hắn sợ tới mức trong lòng run lên, cũng không dám nói nhiều, thả tay cô bé ra, phẫn nộ bỏ đi.
Lúc này, mấy người Sở Sở cũng đã vây quanh lại đây. Mặc dù cũng không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi tất cả đều thấy được cảnh ngộ của bô bé, giờ phút này người nào cũng nhìn cô bé bằng vẻ mặt tràn đầy mẫu tính.
Hướng Nhật cũng nhìn cô bé lúc này đang cúi đầu vân vê tà áo, trong lòng hiện lên một tia nhu tình, hắn biết, cô bé đến bệnh viện hái trộm hoa, nhất định là nỗi khổ tâm khó nói.
- Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?
Hướng Nhật cố gắng làm giọng mình thật nhẹ nhàng.
- Thúc thúc, thật xin lỗi.
Trầm mặc một hồi, cô bé rốt cục ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ, giống như một đứa nhỏ vừa làm sai chuyện gì đó.
- Nói cho ta biết nguyên nhân.
Cô bé nói xin lỗi càng làm cho Hướng Nhật cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ có hiểu biết như vậy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không làm chuyện này.
- Mẹ con không có tiền khám bệnh.
Chẳng qua là một câu nói đơn giản, nhưng những người lớn ở đây không ai phản bác được. Mà cô bé nói tới đây, nước mắt nhịn không được chảy xuống, thân hình gầy yếu cũng nấc lên.
Mặc dù đã sớm đoán được cô bé có nổi khổ tâm, nhưng không ngờ tang thương đến vậy, lại là một đứa nhỏ vì lo cho mẹ chữa bệnh mà phải đi ăn trộm.
Nhìn thân hình ốm yếu của cô bé, nhất định không đủ các chất dinh dưỡng bình thường, giờ còn lo kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, ăn uống thiếu thốn càng là điều đương nhiên.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, rồi con kể tường tận cho ta.
Không biết tại sao, Hướng Nhật thấy cô bé trước mặt gây cho mình cảm giác rất quen thuộc, cứ như là.Cứ như là đứa nhỏ này có mối liên lạc nào đó cùng mình. Nghĩ tới đây, một ý niệm đột nhiên lóe lên trong đầu làm hắn sợ hết hồn, sau đó vội lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô bé.
Hướng Nhật lúc này mới chú ý tới một điểm, tay cô bé mặc dù được rửa rất sạch sẻ, nhưng có chút thô ráp, không được non mịn như những đứa trẻ cùng lứa. Hướng Nhật trong lòng lại thấy đau xót, điều này hiển nhiên là do quanh năm làm việc nhà lưu lai. Nhà bình thường, cho dù nghèo khổ thế nào, cũng sẽ không để trẻ nhỏ quá vất vả. Mà đứa bé mới mười tuổi đã có bàn tay thô ráp như vậy, cũng có thể hình dung cuộc sống lúc trước là vất vả như thế nào.
- Thúc thúc, con muốn đi thăm mẹ.
Mặc dù cả ngày chưa ăn gì, nhưng cô bé vẫn cự tuyệt đề nghị của vị thúc thúc mà nó có cảm giác rất thân thiết.
- Mẹ của con cũng ở trong bệnh viện này?
Hướng Nhật có chút kinh ngạc, không ngờ lại vừa khéo như vậy.
- Dạ!
Cô bé gật mạnh đầu.
Hướng Nhật hướng ánh mắt về phía mấy người Sở Sở, chờ quyết định của các nàng.
- Hướng Quỳ, chúng ta cũng cùng đi xem sao.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi chúng nữ đã sớm đoán được đại khái phần nào, tình mẫu tử càng ngập tràn, giờ phút này cả đám chỉ mong ôm cô bé vào lòng để nhiệt tình thương yêu một phen, sao lại có thể cự tuyệt đề nghị của cô bé cơ chứ?
Đoàn người đi theo cô bé tới khu phổ thông, đẩy cửa một phòng bệnh trong đó ra, theo cô bé đi vào.
Phòng bệnh phổ thông đương nhiên không thể so với phòng săn sóc đặc biệt, cả gian phòng đầy mùi thuốc sát trùng, hơn nữa trong không khí cũng hơi ẩm thấp, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
Trong phòng bệnh tổng cộng có ba giường bệnh, tất cả đều có người. Mà gian phòng đặt tới ba giường bệnh lại không to bằng một nửa phòng bệnh của hai gã gia súc Tinh Tinh cùng ông anh vợ nhiễu sự, mỗi giường thậm chí cách nhau chưa tới một mét, chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể với tới giường của đối phương.
Nằm trên giường gần cửa là một lão nhân đã qua tuổi hoa giáp, một đôi vợ chồng trung niên đứng bên cạnh giường bệnh, thoạt nhìn thì hình như là con trai con dâu của lão nhân, căn cứ chủ yếu để suy đoán là việc người đàn ông trung niên kia và lão nhân qua tuổi hoa giáp trên giường bệnh có dung mạo rất tương tự.
Trên giường bệnh ở giữa là một nữ nhân trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, ba nam nhân trẻ tuổi cùng đứng bên giường, trên mặt còn hiện lên nét tự tin và kiêu hãnh, đúng kiểu thanh niên chưa từng trải nghiệm sự tàn khốc của xã hội, hiển nhiên còn là sinh viên chưa tốt nghiệp.
Còn trên giường bệnh gần cửa sổ nằm sâu nhất trong phòng, một nữ nhân có mái tóc dài che đi cả khuôn mặt nằm tựa vào thành giường, đang xem quyển sách màu vàng trong tay, thỉnh thoảng có thể nghe được từ miệng nàng tiếng thở dốc nặng nề cũng như tiếng ho khẽ khẽ dù đã cố nén lại.
- Mẹ!
Cô bé tiến vào trong phòng bệnh, khẩn trương chạy tới giường bệnh nằm sâu nhất trong phòng.
- Tiểu Ái.
Nữ nhân tóc nghe tiếng con gái gọi, xoay đầu lại, khẽ vuốt tóc ra sau, lộ ra một khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp, ánh mắt đầy trìu mền nhìn con gái chạy đến gần mình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc kia, cả người không thể ức chế được cơn run rẩy. Gương mặt này, đối với hắn mà nói, thật sự quá quen thuộc, đến nỗi mà ngày trước khi chưa nhập vào thân xác này, hầu như đêm nào hắn cũng mơ tới gương mặt này, chẳng qua gương mặt trong giấc mộng hồng hào và trẻ trung hơn hiện giờ.
"Là em sao? ". Hướng Nhật chua xót liếm liếm môi, năm xưa trong cơn tức giận đã rời khỏi nàng, không ngờ mười năm sau lại gặp lại.
- Me, đây là thúc thúc con mới quen, người tốt lắm.
Hướng Nhật còn đang ngẩn người thì cô bén kéo tay hắn lại, chính thức giới thiệu với mẹ.
- Chào.chào cô.
Hướng Nhật có phần không dám nhìn gương mặt tái nhợt kia, đối với
"Cố nhân" mười năm không gặp này, trong lòng hắn chỉ biết có áy náy, vốn tưởng rằng đời này sẽ không còn được gặp lại, không ngờ vận mệnh lại để cho hai người gặp nhau trong tình huống như vậy.
- Thật ngại quá, Tiểu Ái gây thêm phiền toái cho anh rồi.
Nữ nhân tóc dài lễ phép nói lời xin lỗi Hướng Nhật. Trên thực tế, nàng cũng không cho là nữ nhi chủ động
"làm quen" đối phương, theo như suy đoán của nàng, có thể là con gái ở bên ngoài gây ra phiền toái, giờ người ta tìm tới tận cửa để nói chuyện. Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên nàng gặp phải. Có điều đối phương không phải loại vừa đến đã mắng ầm ĩ, điều này làm cho nàng yên tâm rất nhiều.
- Không, cô bé rất hiểu chuyện.
Hướng Nhật xoa xoa đầu cô bé, đột nhiên thân thể cứng đờ, nhìn nữ nhân tóc dài bằng ánh mắt sững sờ, giọng có chút run rẩy:
- Cô nói, đứa nhỏ này tên là Tiểu Ái?