Rất nhanh Tiểu Ngũ liền cảm nhận được uy lực từ thủ đoạn của những người này, sau khi gã đàn ông đeo nơ gọi một cuộc điện thoại, không đến hai phút, Tiểu Ngũ liền nhận được điện thoại, nghe xong sắc mặt đại biến.
"Sao vậy Tiểu Ngũ?" Hướng Nhật đoán được chút manh mối, thực tế thì hắn cũng hiểu gã đàn ông kia nói với mình một câu xong chẳng khác nào trực tiếp tuyên chiến.
"Hướng ca, cục trưởng gọi điện nói, em phải về ngay" Tiểu Ngũ nói rất cẩn thận, việc của Hướng lão đại không làm xong, chẳng qua cục trưởng ra lệnh không thể không nghe.
"Không có việc gì, chú về đi." Hướng Nhật khoát tay nói, cục trưởng của Tiểu Ngũ chỉ mới nhận chức, kẻ trước kia sớm bất lực trong công tác nên bị điều đi nơi khác. Cục trưởng hiện giờ tuy rằng cũng gặp qua cùng Thiết Uyển, chẳng qua Hướng Nhật cũng không quen lắm.
"Có được không." dù sao Tiểu Ngũ cũng đã đến đây, không giúp Hướng lão đại giải quyết việc này trong lòng không yên.
"Được rồi, việc này không còn trong tầm với của chú" Hướng Nhật vỗ vai Tiểu Ngũ, khuyên hắn rời đi, kỳ thật, dù Tiểu Ngũ có đến hay không cũng không ảnh hưởng đến việc này, bởi vì ngay từ đầu Hướng Nhật đã quyết định kết cục của đối phương, quá trình không quan trọng, Tiểu Ngũ vừa rời đi, sau lưng có bảy tám cảnh sát tới, chẳng qua bọn chúng không phải điều tra tranh cãi dân sự, vừa vào một tên cảnh sát nhãi nhép đã gào lên:
"Vừa rồi ai náo loạn, không biết đâu là trường học sao? Là nơi tập trung trẻ em học tập. Ai, bước ra!""Chính là hắn!" người đàn bà kia chỉ ngón tay về phía Hướng Nhật, ả nghe chồng mình gọi điện thoại thì đã đắc ý, mà Tiểu Ngũ đi xong càng thêm to mồm, giờ nhiều cảnh sát như thế, ả biết khẳng định là người chồng mình gọi đến.
"Là anh?" viên cảnh sát nhìn thấy Hướng Nhật ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.
"Ngươi biết ta?" Hướng Nhật cảm thấy khó hiểu, mình dường như rất xa lạ với gương mặt đối phương.
"Ha ha, tìm đúng người rồi!" tên cảnh sát kia kích đông chĩa ngón tay vào Hướng Nhật, thực là tìm mòn gót không ra, tự nhiên miếng ăn đến mồm. Vốn là bị cục trưởng gọi đi tìm người Điền đội trưởng mang đến, đang lo không biết tìm ở đâu, ai ngờ cục trưởng gọi đến, nói ở đây có người gây chuyện, kêu mình đến xem ra sao còn giúp đỡ một chút, chút việc ấy, viên cảnh sát sao không hiểu chứ, đến giúp đỡ là giả, chân chính là giúp
"bằng hữu" của thủ trưởng giữ thể diện. Không ngờ đúng lúc, chính mình lại tìm ra kẻ ngoài ý muốn kia.
"Thì ra là ta được hoan nghênh như vậy" Hướng Nhật thản nhiên liếc mắt nhìn tên cảnh sát kia, nhìn đối phương dường như không có ý tốt với mình, nghĩ mãi không ra là ai chuẩn bị đối phó mình.
"Đang tìm ngươi đấy, theo chúng ta về cục một chuyến" nghĩ đến đối phương quen biết phó cục trưởng, viên cảnh sát cũng không dám làm khó, tuy rằng lần này làm theo lệnh cục trưởng, nhưng đắc tội Từ phó cục hung ác chính mình cũng coi như xong.
"Này, đừng dọa trẻ con" Hướng Nhật cực kì hợp tác, chủ yếu vẫn lo cho con gái, lại chỉ chỉ cặp vợ chồng cùng hai vị lãnh đạo trường và cô giáo chủ nhiệm Hoàng Lôi nói:
"Bọn họ cũng đi chứ?""Đương nhiên, cảnh sát chúng ta khi phá án luôn điều tra chứng cứ, nhân chứng nhìn tận mắt nhất định phải có mặt" viên cảnh sát nói chuyện làm người nghe cảm thấy hắn không có lòng riêng.
"Làm phiền mọi người hợp tác một chút" gã đàn ông đeo nơ gật đầu, ý bảo vợ mình đi theo, hắn vừa gọi điện cho nhân vật cấp cao, đã không còn vấn đề gì, chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi, nói không chừng còn phải truy cứu trách nhiệm đối phương. Lão hói cùng giáo vụ Mã và giáo viên chủ nhiệm Hoàng Lôi cũng không dám có ý kiến gì, chẳng qua trong lòng cũng không có lo lắng, dù sao lần này mình đã đúng, ban đầu thấy Hướng Nhật quen biết mấy cảnh sát kia còn, kiêng kị một chút, giờ thấy cha Trần Khải Văn ngưu bức, chút kiêng kị bị vất một xó.
Hơn mười người chia ra ba chiếc xe đi đến thị cục, đem nhân chứng cùng nghi phạm gây rối giao cho đồng sự tiếp quản, viên cảnh sát vội vàng đến kể công với cục trưởng.
"Cục trưởng, người đã đem về" nháo nháo mở cửa xong, viên cảnh sát cố ý lau mồ hôi nói.
"Đưa về rồi?" Liêu Quốc Trung sửng sốt, có chút bất ngờ:
"Không phải tôi bảo cậu đến trường tiểu học Anh Ngữ ngăn cản người gây rối sao? Mang cái gì về?""Chính là người lúc trước Từ phó cục thả ra mà ngài bảo tôi mang về" viên cảnh sát giải thích.
"Là hắn, chuyện ở trường Anh Ngữ thì sao, cậu không đi à?" sắc mặt Liêu Quốc Trung trầm xuống, bởi sự kiện trường tiểu học Anh Ngữ do Bùi thị trưởng phân phó, hai việc đều không thể làm sai, hơn nữa không thể thiếu một việc.
"Tôi có đi, cục trưởng, mà cũng thật trùng hợp, người gây rối trường tiểu học Anh Ngữ chính là người Từ phó cục thả ra, hai người là một""Gì?" Liêu Quốc Trung không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, xem ra mấy ngày đều tốt cho mình.
"Người đang ở ngoài?""Đúng thể, ở bên ngoài" viên cảnh sát khẳng định.
"Ừm, tôi biết" Liêu Quốc Trung gật đầu, một lần nữa ngồi ghế xem hồ sơ, viên cảnh sát cũng hiểu được:
"Không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài?""Đi đi, đem người vào đây" khoát tay nói, đợi cho người ta ngoài, Liêu Quốc Trung mới ngẩng đầu lên, cầm điện thoại cẩn thận bấm một dãy số.
"Alo, tôi là Bùi Nghiêm Minh, có chuyện gì?""Thị trưởng, tôi là Liêu Quốc Trung, có chút chuyện muốn báo với ngài""Ừm, anh nói đi""Là như vậy, thị trưởng, lúc trước bởi Tiểu Từ công tác không tốt, để nghi phạm bỏ trốn, giờ chúng tôi đã bắt nghi phạm lại, muốn xin chỉ thị của thị trưởng"Người bên kia trầm mặc một lúc mới nói:
"Đồng chí Quốc Trung, năng lực công tác của anh tôi rõ như lòng bàn tay, tuy rằng có vài người trẻ tuổi thiếu tầm nhìn, còn phải xem xét lại, còn cương vị trọng yếu như vậy, có phải hay không nên châm chước một chút?"Liêu Quốc Trung vừa nghe xong rung mình, biết Bùi thị trưởng muốn nhân cơ hội bắt Từ Thiên từ chức cục phó, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng thường vụ phó thị trưởng lên tiếng, Liêu Quốc Trung cũng chỉ có thể làm theo:
"Được, thị trưởng, tôi biết nên làm thế nào""Ừm, anh làm việc đi" Liêu Quốc Trung buông điện thoại, chỉ có thể hi sinh Từ Thiên, cái này chỉ có thể trách hắn, tự nhiên thả người lung tung, còn đắc tội người thân Bùi thị trưởng, hắn đi ra ngoài, Liêu Quốc Trung cũng muốn xem kẻ đắc tội thân thích Bùi thị trưởng là ai, không chỉ một mà là hai lần, lá gan cũng thực lớn.