Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 731: Nói bóng nói gió

- Giờ em muốn đi à?

Sao một hồi kích thích. Say tình, Hướng Nhật không nỡ để Dịch Trù Ngu rời đi, đêm dài đằng đẵng bắt hắn giường đơn gối chiếc biết làm sao mà qua đây?

- Ừ, Anna vẫn chờ em ở phòng.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Dịch Trù Ngu mặc lại quần áo, nằm bên cạnh Hướng Nhật. Hắn biết giữ nàng lại cũng không ổn, khẽ vuốt ve bờ vai nàng:

- Đèn trong phòng là em làm hỏng à?

- Dạ.

Dịch Trù Nghe khẽ đáp, trong bóng tối nên không rõ nàng nghĩ gì.

- Có thể nói cho anh biết vì sao lại làm vậy không?

Hướng Nhật khẽ thở dài, hắn không cho rằng mị lực của mình lớn đến vậy, Dịch Trù Ngu dám làm thế hẳn là có nguyên nhân.

- Em nghĩ, trao lần đầu tiên cho một người xa lạ, chẳng bằng cho một người đàn ông mà em không cảm thấy đáng ghét.

Dịch Trù Ngu hiểu Hướng Nhật hỏi cũng không có ý xấu mà là nói về chuyện khác.

- Anh còn tưởng lúc sáng cứu em nên bây giờ lấy thân báo đáp cơ đấy.

Hướng Nhật tự giễu mình.

- Cái đó cũng coi như một nguyên nhân.

Dịch Trù Ngu không phủ nhận.

Đột nhiên Hướng Nhật động tâm nói:

- Vậy quan hệ của chúng ta…

- Chúng ta chẳng có quan hệ gì, sau này em vẫn là chị họ của anh, anh lại là em họ thôi.

Dịch Trù Ngu giãy dụa trong ngực Hướng Nhật, ngồi thẳng dậy, âm thanh run rẩy:

- Yên tâm đi, hôm nay là kì an toàn, anh không cần cảm thấy có lỗi với em, tất cả là do em tình nguyện.

Nói xong, Dịch Trù Ngu đứng dậy, sợ soạng bước về phía cửa phòng.

- Muốn anh tiễn em không?

Cửa phòng bị kéo ra, ánh sáng xuyên qua khe cửa, Hướng Nhật nhìn thấy thân thể thanh mảnh của Dịch Trù Ngu mang vẻ cô đơn.

Nàng dừng lại trước cửa, sau đó không chút do dự đi ra ngoài cửa phòng lại đóng, tiếng bước chân xa dần rồi rốt cục không còn nghe thấy nữa.

Lòng Hướng Nhật nặng trĩu, mắt nhắm lại nhưng chẳng hề buồn ngủ. Trong nội tâm đầy mâu thuẫn, Dịch Trù Ngu rời đi làm cho hắn cảm giác trống rỗng vô cùng.

- Em họ.

Không biết suy nghĩ liên miên bao lâu. Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ nhẹ, là Dịch lão lục, nghe liền biết chẳng phải việc tốt.

Hướng Nhật mặc quần áo chỉnh tề rồi mở cửa, nhíu mày nhìn Dịch lão lục đã chải chuốt đàng hoàng:

- Tìm tôi có việc gì?

- Sao lại không mở đèn?

Dịch lão lục xăm xoi nhìn vào trong phòng. Hướng Nhật nhíu mày:

- Hắc hắc, tôi nghe nói Anna ngủ cùng Dịch Trù Ngu. Sợ cậu cô đơn nên muốn đưa cậu đi một nơi tốt.

- Nơi tốt?

Hướng Nhật càng nhíu mày, vẫn không rõ thằng nhãi này muốn dẫn mình đi đâu. Rõ ràng lúc trước nói hôm nay uông rượu nhiều đau đầu, tối không muốn ra ngoài, không ngờ thay đổi trong chớp mắt.

- Đúng là tốt, bảo đảm đi một lần sẽ muốn tới lần hai.

Dịch lão lục hớn hở.

- Không có hứng, đang buồn ngủ.

Hướng Nhật lạnh lùng cự tuyệt, nếu không phải Dịch Trù Ngu vừa "đến thăm", hắn cảm thấy nhàm chán cũng sẽ đi theo.

Thấy Hướng Nhật muốn đóng cửa, Dịch lão lục liền nóng nảy:

- Em họ, nghe tôi nói đi, hãy nghe tôi, không phải tôi rủ cậu ra ngoài, là có người nhờ tôi.

- Ai?

Hướng Nhật liền dừng lại.

- Phong đại thiếu gia.

Dịch lão lục chán nản, không ngờ cuối cùng vẫn phải dùng chiêu sát thủ này, ban đầu còn tưởng chỉ cần nói chỗ thú vị Hướng Nhật sẽ vội theo ngay cơ đấy.

- Phong lão tứ?

Hướng Nhật trầm giọng:

- Hắn tìm tôi làm gì?

- Tôi cũng không rõ, hắn gọi điện bảo tôi mời cậu ra ngoài.

- Vậy chờ một chút, đi rửa mặt cái đã.

Nhớ lúc sáng bắt hắn chạy đi chạy lại, Hướng Nhật cũng không tiện từ chối, vả lại cũng chẳng buồn ngủ, Phong lão tứ đã tìm thì đi một chút.

Ân ái xong, thân thẻ còn lẫn mùi hương khác, quả thực phải rửa ráy một chút.

- Được, được, không cần vội, cậu cứ từ từ rửa đi.

Dịch lão lục hưng phấn, xem ra vẫn là nể mặt Phong đại thiếu gia, tuy cảm thấy kém chút thể diện nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.

Đợi Hướng Nhật xong việc, hai người bước ra cửa, vẫn là chiếc Audi A6 lúc trước.

- Không phải có tiền rồi à? Sao lại chưa đổi xe?

Hướng Nhật khá hiểu Dịch lão lục, kẻ mê tiền như hắn không thể nào có tiền rồi mà vẫn đi xe dỏm, nếu không trước đó cũng chẳng mượn chiếc R8 của người khác.

- Hắc hắc, giờ chưa tới lúc.

Dịch lão lục cười dâm, không biết vô tình hay cố ý mà để lộ cổ tay đeo chiếc đồng hồ Patek Philipe mấy trăm vạn.

Đáng tiếc Hướng Nhật chẳng thèm ngó tới, bước vào xe liền nói:

- Đúng rồi, hỏi cậu chuyện này.

- Em họ nói đi.

Dịch lão lục hơi thất vọng, cho rằng Hướng Nhật biết nhìn hàng, kéo ống tay che lại.

- Dịch Trù Ngu có đối tượng à?

Hướng Nhật cố gắng đặt câu hỏi một cách tùy tiện.

- Không có.

Dịch lão lục cũng không cảm thấy gì lạ.

- Sao đột nhiên lại hỏi việc này?

- Hỏi chơi thôi.

- À.

Khởi động xe, Dịch lão lục chợt nhớ gì đó, lại nói:

- Thực ra thì, cũng không hẳn là không có.

- Vậy là có?

Ánh mắt Hướng Nhật lạnh đi, hơi mất bình tĩnh. Dịch lão lục vẫn bình thản trả lời:

- Ông vẫn chưa quyết định đâu, tôi cũng chẳng biết là thật hay không, hình như ai nói qua, ông chuẩn bị cho Trù Ngu tới Trình gia.

- Trình gia?

- Lão đầu tử Trình gia cùng lão đầu tử là chiến hữu, mà còn có quan hệ thông gia, tam thẩm cậu biết rồi, nhà mẹ đẻ của bà ta đấy. Nhưng Trình gia lại chỉ có một thằng con trai, mà thằng nhãi kia cũng chả tốt đẹp gì, làm cho một đám nữ sinh phưỡn bụng ra. Có người vẫn học cấp 3.

Nghe đến đây ánh mặt Hướng Nhật lạnh đi.

- Lão gia tử không hỏi ý kiến Trù Ngu sao?

- Việc này cậu cũng hiểu mà, cô lớn cũng là mẹ cậu đấy, lúc trước lão gia tử hỏi ý kiến bà sao?

Cái này quả thực cực kì có sức thuyết phục. Ít nhất Hướng Nhật tin quả thực lão gia tử quyết là làm, chắc chắn không quan tâm suy nghĩ của Dịch Trù Ngu. Khó trách nàng lại nói đem lần đầu tiên cho người xa lạ không bằng trao cho mình, sợ không phải nói chơi mà là thực. Có lẽ không phải lão gia tử nói chuyện với nàng mà là nghe được gì đó.

Nếu không nảy sinh quan hệ, Hướng Nhật cũng sẽ làm ngơ, nhưng hai người đã có quan hệ xác thịt hắn sẽ không hy vọng Dịch Trù Ngu sẽ lấy kẻ khác, huống chi Dịch lão lục đã nói gọi kẻ đó không bằng súc vật, khẳng định nhân phẩm thuộc loại cặn bã. Chuyện này dù thế nào hắn cũng sẽ ngăn cản!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất