Bảo thạch màu đỏ dần hiện lên thân thể một mỹ nữ lõa lồ một cách rõ ràng. Bởi bảo thạch rất nhỏ nên hình ảnh mỹ nữ cũng bé tí tẹo nhưng cực kì rõ ràng, từng đường nét trên thân thể đều thấy một cách rõ nét. Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Hướng Nhật khiếp sợ, hắn không tin nổi bởi mỹ nữ trong đó không phải ai khác mà lại là Phạm Thải Hồng.
Tại sao Phạm Thải Hồng lại ở bên trong viên bảo thạch, mà còn lõa thể nữa? Hướng Nhật trợn mắt, dù lúc trước trí tưởng tượng phong phú nhưng tuyệt đối không thể nào khiến cho người ta tâm thần mê mẩn đến nhường này. Chẳng lẽ đây là bí mật của Hồng Long? Lẽ nào chỉ chứa hình ảnh trần trụi của Phạm Thải Hồng thôi sao? Hướng Nhật tự đề tỉnh mình, không thể như vậy được, nếu bí mật của Hồng Long chỉ có một hình ảnh này thì làm gì lại bị nhiều người tìm kiếm như thế?
Nhất định là do mình làm sai phương pháp, mặc dù cũng coi như đụng tới
"bí mật" của Hồng Long nhưng không phải là thứ quan trọng nhất, bí mật lớn nhất mình vẫn chưa tìm ra. Hướng Nhật xua tan ý nghĩ vẩn vơ cẩn thận xem xét hình ảnh Phạm Thải Hồng trong bảo thạch, tuy không phải là bí mật lớn nhưng hắn vẫn hi vọng có thể tìm ra gì đó.
Phạm Thải Hồng ở bên trong bảo thạch đang nhắm mắt tựa như đang ngủ say, nằm yên lặng trên giường. Da thịt trắng như tuyết phơi bày ra, bộ ngực cao vút sắn chắc cùng vong eo mảnh khảnh, chốn đào nguyên hun hút mê người khiến Hướng Nhật miệng đắng lưỡi khô.
Càng khó kiềm chế bởi lẽ hắn vốn không phải chính nhân quân từ gì, gần đây độ dâm càng tăng cao. Thú tính có khuynh hướng phát triển, nghĩ đến cô nàng vừa mới bỏ đi xong giờ mình lại chiêm ngưỡng nàng trong trạng thái dụ hoặc như vậy thằng em bắt đầu loạn động.
Mịa nó! Hướng Nhật mắng thầm rồi giơ tay chộp lấy Hồng Long, hắn không dám nghĩ nữa, nhìn tiếp sợ nhịn không được mà lao sang làm thịt Phạm Thải Hồng, hắn không nghi ngờ khi bản thân sẽ làm vậy, mà thực lực tuyệt đối thì Phạm Thải Hồng cũng không có hi vọng phản kháng.
Cmn, rốt cuộc Hồng Long có bí mật gì, nếu chỉ để kích thích râm tính thì Hướng Nhật khẳng định thứ này tuyệt đối là thần khí. Phạm Thải Hồng là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp, lõa lồ trước mặt đàn ông thì hắn điên lên mất, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi.
Hướng Nhật lại lắc đầu, vừa rồi nhìn hình ảnh nàng cảm thấy tổn thọ quá mức. Nghĩ tới mỹ nữ tuyệt thế như vậy ở cùng nhà với mình, lại có khả năng thịt được nàng thì âm thanh vang vọng bên tai thôi thúc:
"đi, đi mau và ngay, muốn thì làm đi, sao phải xoắn.."Hắn liền đứng bật dậy chuẩn bị lao ra ngoài thì chút lí trí hiếm hoi còn sót lại đã ngăn được, cắn lưỡi, cảm giác đau đớn khiến Hướng Nhật tỉnh ra, trong lòng có cảm giác khó tả, cười khổ cùng sợ hãi, cũng chỉ là bác gái lõa thể mà thôi. Mình cần gì phải mất bình tĩnh như vậy chứ? Định lực càng lúc càng xuống dốc mất rồi.
Nắm chặt viên Hồng bảo thạch không cho hình ảnh lộ ra, Hướng Nhật làm mình tỉnh táo lại liền nghĩ, rốt cuộc ai đưa hình ảnh Phạm Thải Hồng vào đây? Nàng có biết hay không? Người này có ý tốt hay là mục đích khác với nàng? Thực ra trong lòng hắn đã có đáp án, rất có thể người này là chủ nhân ban đầu của Hồng Long, Âu Dương tiên sinh. Cũng chỉ có nàng mới làm được vậy, nhưng nếu là nàng tại sao lại giữ hình ảnh trần trụi của Phạm Thải Hồng ở trong? Để nó vào có mục đích gì?
Càng nghĩ càng mơ hồ, chẳng những lần này không tìm ra bí mật của Hồng Long mà còn bị cuốn vào vấn đề nhức đầu, Hướng Nhật không biết nên vui hay nên buồn nữa. Vỗ đầu một cái, Hướng Nhật nghĩ tới một chuyện, lúc trước đấu giá ở NewYork cũng có Huyết tộc dính vào, mà xem ra chúng không tiếc bất cứ giá nào để lấy được cây trâm, đáng tiếc mình lại đưa kẻ đó cho Matthew giáo chủ, có lẽ lúc này chúng đã ở Vatican chịu tội hoặc bị đưa lên giản hỏa thiêu mất rồi.
Dù còn sống Hướng Nhật cũng không thể trao đổi với Mathew, lỡ may bị Vatican dòm ngó thì phiền to. Nhưng cũng có thể xác định nó có liên quan tới Huyết tộc, đáng tiếc giờ đã là nửa đêm nếu không kêu Lưu Phi tới có lẽ sẽ có thu hoạch.
Hướng Nhật suy nghĩ miên man nhưng cũng không được gì, không hề có đầu mối chính xác nhưng vẫn có chút hi vọng, chỉ là giúp được bao nhiêu cho việc tìm ra bí mật của Hồng Long thì cũng không rõ. Nghĩ một lúc Hướng Nhật liền bỏ qua, đợi mai tìm Lưu Phi xem có tìm ra được gì không.
Bởi sợ mình sinh ra suy nghĩ tà ác nên Hướng Nhật không dám tùy tiện làm lộ ra viên bảo thạch kia, cần trong tay muốn ném nó lại ngăn tủ. Nhưng lúc này xảy ra dị biến, đột nhiên Hồng Long trên tay trở nên nóng bỏng, muốn ném nó đi lại phát hiện không thể cho nó vào ngăn kéo, tựa như vật này dính chặt vào tay hắn như một phần thân thể, không thể nào tách rời.
Cái quái gì thế? Hướng Nhật đưa tay lên nhìn kĩ, thân thể chấn động, một cỗ lực lượng khổng lồ bao trùm cơ thể khiến hắn không thể cử động. Hồng Long ở trên tay càng lúc càng nóng, nhiệt độ tăng lên dường như có một thứ gì đó dũng mãnh lao ra từ Hồng Long, không thể ngăn lại, càng lúc càng nhanh.
Hướng Nhật thấy thân thể càng lúc càng nặng nề tựa như lúc bị người ta hạ độc, cảm giác bất lực. Không hay! Cây trâm này đang hút lực lực của mình. Rốt cục Hướng Nhật phát hiện ra chuyện kinh khủng nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích, cuối cùng hắn đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của người bị vây trong
"Lĩnh vực", lúc này hắn cũng vậy.
Cmn, không phải là bị hút khô luôn chứ? Sớm biết xảy ra chuyện xui xẻo như vậy thì vừa rồi xông vào phòng ngủ Phạm Thải Hồng ra tay xong thì đã chẳng còn gì phải tiếc nuối. Hướng Nhật thầm hối hận, khung cảnh trở nên tối sầm lại, hắn ngã lăn ra đất.