- Chị cả của em ở đâu? Nàng cũng ở đây à?
Sắc mặt Hoắc Luy Huy tái mét, hắn không sợ chị cả nhưng nếu để nàng túm được hắn trong quán bar rồi về kể cho lão đầu tử ở nhà thì hết đường sống.
- Yên tâm, nàng không đi cùng.
Hướng Nhật biết hắn lo việc gì, vừa muốn nói lại thoáng liếc sang, từ xa có vài người đi tới, nhìn kĩ liền thấy ả đàn bà mặt trát phấn bị hắn mỉa mai vừa rồi cũng ở trong đám người. Còn có vài tên nhìn là biết không tốt lành gì. Không cần đoán cũng biết là tới tìm hắn.
Quả nhiên, ả đàn bà kia đứng trước đám người, chỉ vào Hướng Nhật nói:
- Kê ca, là thằng này đánh Nhai Tử!
Kẻ được gọi là
"Kê ca" đầu trọc lóc, bên trên còn xăm con diều hâu hung ác, mặc đồ quên mùa, quần đùi sọc vuông nhìn như mới đi biển về.
- Thằng ranh đại lục, nghe nói mày nói xấu em gái tao, món nợ này tính sao đây?
Kê ca đừng trước mặt đám Hoắc Luy Huy, mấy người này liền ngoan ngoan nhường chỗ, núp núp sau lưng Hướng Nhật, bình thường cũng tự nhận là dân giang hồ nhưng chỉ là chém gió mà thôi, so với xã hội đen chân chính thì chẳng là cái rắm gì. Nhưng may là ở đây có cao thủ võ lâm nếu không cả đám đã cắp đít chạy.
- Đòi nợ à?
Hướng Nhật cười khẩy, phương pháp này hình như lạc hậu rồi, đúng chán mấy kẻ làm loạn ở Hồng Kông này, tưởng mình ở trong nước kiến thức hạn chế nên dễ bắt nạt sao?
- Cười cái rắm, không nghe thấy Kê ca nói hả thẳng ranh?
Một tên lau nhau ở bên gào lên. Xem ra dù là thằng đại ca nào thì cũng luôn luôn có những kẻ nịnh bợ bên cạnh. Hướng Nhật kết luận như vậy, lại liếc qua ả đàn bà mặt trát phấn đang đứng cạnh Kê ca:
- Nhân lúc tâm tình tao vẫn còn tốt thì tốt nhất nên lăn đi!
Không ngờ mắt con gà này kém như vậy, hàng quá hạn mà vẫn sử dụng à?
- Cmn, là mày thích chết!
Thằng ranh vỗ mông ngựa kia nghe Hướng Nhật nói liền muốn lao tới nhưng đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.
- Chém nó.
Mấy thằng lau nhau ở sau cũng căm hận muốn bước tới hỗ trợ nhưng lại bị ả đàn bà đang thân mật với Kê ca quát lại:
- Chúng mày làm gì? Tao đã nói là muốn dạy dỗ thằng nhóc đại lục này sao?
Mấy thằng đàn em nghe vậy liền đứng yên, chỉ là ánh mắt tàn ác vẫn nhìn về phía Hướng Nhật.
Hướng Nhật ngồi xuống, nhìn Kê ca nói:
- Ý mày sao?
Kê ca cười lạnh:
- Vô lễ với em gái tao, lại còn đánh đàn em tao bị thương, tao cũng không cần nhiều. 20 vạn, tối nay không có 20 vạn thì mày đừng mong rời khỏi đây.
Thì ra là thế, cuối cùng Hướng Nhật đã hiểu vì sao Kê ca lại cản đám lâu la của mình, còn tưởng hắn hối hận thu tay.
- Đã làm mày thất vọng rồi, tao cũng chẳng có 20 vạn, mà còn đang định ra ngoài lấy tiền thắng cược nữa kìa.
Hướng Nhật thản nhiên nhìn Kê ca. Ánh mắt kẻ kia trở nên sắc lạnh, hiển nhiên thằng ranh đại lục này to gan hơn so với tưởng tượng của hắn, nhưng to gan không đồng nghĩa với có thực lực, trước thực lực cường đại thì tiền chỉ là mớ giấy vụn.
- Phía sau là em trai cùng em gái mày sao?
Kê ca nhìn về phía đám Hoắc Luy Huy, cả đám vội vàng trốn phía sau Hướng Nhật.
- Mày đừng nói với tao là có chủ ý với các nàng chứ.
Hướng Nhật cười nhạt.
- Đã là người của mày là được rồi, bắt chúng lại.
Vừa dứt lời, đám đàn em phía sau liền vọt về phía Hướng Nhật.
- Muốn chết!
Hướng Nhật lạnh lùng quát, bước lên chặn đường hai kẻ kia lại. Những kẻ này cũng không coi Hướng Nhật ra gì, trước đó cũng chỉ coi là hắn đánh lén đồng bọn của mình nên đã chuẩn bị dạy dỗ Hướng Nhật một trận nhừ tử nên cũng không ngại làm luôn. Nhưng ảo tưởng của chúng không thể thành hiện thực, chưa tới gần đã bị Hướng Nhật tay đấm, chân đá nằm thành một đống.
Việc này cũng không thu hút sự chú ý trong quán bar là mấy, chỉ vì lời nói không lọt tai mà ra tay là chuyện bình thường. Kê ca chết đứng, dường như không thể tin vào mắt mình, vài thằng đàn em mà một đám nít ranh cũng không xử lí được. Ả đàn bà kia cũng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó tin hay không dám tin vào khả năng quan sát của mình, kẻ vừa rồi sỉ nhục nàng lúc này lại có thể đánh ngã đám đàn em của Kê ca.
Khác hoàn toàn với bên này, đám Hoắc Luy Huy nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt sùng bái như thần tượng, đây mới là đánh nhau, tay đám chân đá là đối phương bị đánh cho chạy tè ra quần.
Hoắc Luy Huy càng thêm kiên định về quyết định trước đó, dù thế nào cũng phải bái siêu nhân đại lục này dù tuổi không hơn kém mình là bao, chờ học công phu của hắn xong là mình cũng có thể thỏa thích vui đùa rồi.
- Mày muốn tìm tao tính sổ phải không?
Lúc Kê ca vừa đứng dậy Hướng Nhật liền lao tới, chân dẫm lên ngực hắn. Ả đàn bà kia thét lên kinh hãi nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Nhật đảo qua liền im bặt. Khác với người đàn bà bên cạnh, Kê ca không có bất kì phản ứng gì, tiếp tục lạnh lùng nhìn Hướng Nhật:
- Thẳng ranh đại lục, mày xong rồi, dù mày có luyện công phu nhưng đắc tội với Hồng Hưng chúng tao thì mày sẽ bị truy giết đến chết.
- Hồng Hưng?
Hướng Nhật cười nhạt.
- Chưa từng nghe qua, nhưng tao có lời khuyên tặng mày miễn phí, Hồng Hưng chó má gì ngàn vạn lần đừng chọc vào tao, nếu không tao sẽ cho nó biến mất trên thế giới này!
Nói xong Hướng Nhật liền thu chân về, hàng loạt hành động của hắn lọt vào mắt đám nam nữ kia khiến họ kích động không thôi, hắn hô lên:
- Về đi, đã khuya rồi, mai còn phải đi học.
Tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Hướng Nhật, cả đám liền ngoan ngoan nghe lời hắn rời khỏi quán bar.
- Được rồi, tiểu Huy theo anh, những người khác tự về đi, nhở là phải cần thận.
Hướng Nhật cũng không rảnh đưa chúng về nhà, huống chi hắn còn đang háo hức đi thu tiền cược. Đám thiếu niên kia đi rồi, chỉ còn Hướng Nhật cùng Hoắc Luy Huy đi cùng nhau. Hoắc Luy Huy bước theo sau trong lòng có chút sợ hãi, chẳng biết sư phụ đưa mình đi đâu. Lan Quế Phường là
"Hoắc Tây Các" đưa tới, cũng đã hẹn địa điểm gặp mặt. Đi một chút, quả nhiên đã thấy chiếc xe màu đỏ kia, Hoắc Luy Huy ở sau sửng sốt, làm sao hắn không nhận ra chiếc xe màu đỏ của chị cả chứ?
- Gặp chị thì cung kính một chút, nếu không đừng trách anh đá đít khỏi sư môn.
Hướng Nhật dặn dò, hắn không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu không thì tiền cược cũng mất đứt.
- Sư phụ, anh yên tâm đi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị cả.
Hoắc Luy Huy vội vàng thề thốt đủ điều.
- Sợ à, vậy cũng tốt.
Hướng Nhật gật đầu, lúc này mới đưa Hoắc Luy Huy đến gần chiếc xe, gõ cửa kính. Cửa chậm rãi hạ xuống, dung nhan kinh tâm động phách của cô nàng hiện ra.
- Yêu cầu của cô tôi đã làm xong, người cũng mang đến, kiểm hàng lúc nào cũng được.
Hướng Nhật ngoắc Hoắc Luy Huy lại, vì sợ nàng chối cãi nên hắn đã dặn dò kĩ càng đồ đệ của mình.
- Chị cả.
Hoắc Luy Huy thực sự sợ hãi chị mình, trước đó thì không so, nhưng giờ đã có sư phụ xuất hiện, hắn không thể không cẩn thận.
- Em tới đây làm gì?
Nàng nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt phức tạp, lạnh lùng hỏi em trai.
- Chị cả, em hứa với chị, sau này sẽ không đến nơi như vậy nữa.
Vừa nghe nàng nói xong, Hoắc Luy Huy vội vàng hứa hẹn.
- Là xuất phát từ đáy lòng sao?
Nàng vẫn lạnh lùng nhìn Hoắc Luy Huy. Nàng rất hiểu em trai mình, việc như vậy là không có khả năng.
- Không có chút thành ý gì cả.
Hướng Nhật ném cho Hoắc Luy Huy ánh mắt khó chịu, hắn vội vàng cắn răng, quỳ xuống:
- Chị cả, em thề sau này sẽ nghe lời chị, không trốn học, không đánh nhau nữa.
- Em làm gì thế? May đứng dậy.
Nàng khiếp sợ vì hành động của em mình, đây là em nàng sao? Với cái sĩ diện hão của hắn lại quỳ xuống ở chỗ đông người này, tiểu sắc lang kia làm cách nào mà được đây?
Thấy em trai vẫn quỳ không chịu đứng dậy, nàng đành gác sự hiếu kì qua một bên, mở cửa đỡ hắn lên:
- Ừm, em biết lỗi là tốt rồi, không cần quỳ nữa, nhưng nhớ là mai về làm đầu tóc cho đàng hoàng lại.
- Dạ, chị cả.
Vì biểu hiện ngoan ngoan trước mặt Hướng Nhật, điều kiện gì Hoắc Luy Huy cũng đồng ý, đừng nói là nhuộm tóc đen, dù là cạo trọc đầu cũng không chút do dự. Cô nàng cũng phải thừa nhận
"thành quả lao động" của Hướng Nhật, bình thường em trai nàng để ý nhất là đầu tóc, lão đầu tử ở nhà cũng nói vài lần nhưng hắn không nghe mà giờ mình chỉ nói một câu đã xong, cái này còn phải kiểm chứng nữa sao?
Nhưng tiểu sắc lang kia nhỏ tuổi hơn mình, sợ rằng không hơn kém gì em trai nàng, chị em làm việc kia nàng lại cảm thấy sởn da gà, chuyện này có thể thương lượng không? Nàng chỉ biết chờ đợi thần may mắn.