Nơi Tô Úc và Từ Trân dùng cơm cùng vị khách thần bí kia là Tân Giới trà lâu dùng cơm, nhà hàng Tân giới này là trà lâu nổi tiếng nhất. Sở dĩ chọn nơi ăn cơm xa như vậy cũng là đề nghị của vị khách kia nên Tô Úc cùng Từ Trân cũng phải đi theo. Thực ra hai người cũng không quyết được, vị khách kia mới là chủ bởi Hồng Kông là đất của người ta.
Lịch sử trà lâu cũng không phải là dài nhưng bài trí trang nhã, đồ ăn là chiêu bài hàng đầu hấp dẫn một lượng lớn khách quen cùng danh nhân lui tới. Ba người chọn phòng đầu tiên, ngồi trong phòng bàn công việc chờ đồ ăn lên.
Thực ra cũng không có việc gì, nhưng không may lúc phục vụ đưa đồ ăn vào, cửa phòng mở ra bị ba thanh niên trẻ tuổi nhìn được. Thấy dung mạo xinh đẹp khiến sắc tâm ba kẻ này đại động, ba hoa vài câu liên bị Từ Trân đuổi cổ ra ngoài.
Tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ một lúc sau ba kẻ kia liền dẫn mười gã thanh niên vừa nhìn là biết bụi đời đi vào, không những bắt Từ Trân châm trà rót nước cúi đầu nhận sai mà còn muốn các nàng bồi tiếp chúng, đến quán bar chơi đùa một phen, nếu không cả ba đừng mong rời khỏi. Yêu cầu như vậy sao đám Tô Úc đồng ý? Chưa đợi vị khách kia gọi điện Tô Úc đã báo cho Hướng Nhật.
Hướng Nhật cúp máy rồi giục Hoắc Vãn Tình tăng tốc lên tối đa, rất nhanh đã đến nơi Tô Úc dùng cơm. Trước đó Hoắc Vãn Tình đã cho người tìm phòng, vội vàng mang Hướng Nhật chạy vào.
Hai kẻ bụi đời tướng mạo hung ác canh cửa, thấy hai người Hướng Nhật đi vào liền chặn lại:
- Chỗ này đã có người.
Có lẽ do bên cạnh có Hoắc Vãn Tình xinh đẹp nên lời lẽ cũng nhẹ nhàng hơn. Hướng Nhật không thèm khách khí, nóng lòng vì Tô Úc nên cho mỗi thằng một đám rồi sút tung cửa phòng. Hiển nhiên người bên trong bị kinh động, đồng thời nhìn sang.
Hướng Nhật thấy đám Tô Úc bị mười kẻ kia dồn vào góc tường nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, hiển nhiên chưa bị xâm phạm. Nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng, má trái của Từ Hân có một vệt hồng in rõ hình bàn tay. Tuy các nàng bình yên khiến Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn dấu vết trên má Từ Trân ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Từ Trân là cấp dưới của hắn, giờ bị người khác ăn hiếp đương nhiên hắn sẽ lấy lại công bằng cho nàng.
Người trong phòng đã kịp phản ứng, thấy Hướng Nhật cùng Hoắc Vãn Tình xông tới, có vài kẻ gào lên. Kẻ này dùng tiếng địa phương nên Hướng Nhật không hiểu, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì. Sắc mặt Hoắc Vãn Tình xám xịt, không nói lời nào.
Đám Tô Úc mừng rỡ, nhưng Tô Úc cùng Từ Trân chỉ nhìn thấy Hướng Nhật, còn vị khách hàng dung mạo không kém kia lại nhìn Hoắc Vãn Tình. Có lẽ sự xuất hiện của hai người quá đột ngột nên mười kẻ vây quanh đám Tô Úc không hề ngăn cản, tùy ý để hai người bước tới.
- Ai đánh cô?
Hướng Nhật nhìn dấu vết trên mặt Từ Trân, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Thực ra vị trí Từ Trân đứng vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, nàng che chắn cho Tô Úc cùng khách hàng kia nếu không có lẽ dấu vết này có thể đã in trên mặt Tô Úc hoặc vị khách kia rồi.
- Là cmm?
Hướng Nhật không coi ai ra gì khiến đám người kia nổi giận, một kẻ để kiểu tóc Ronaldinho dùng tiếng phổ thông mắng.
- Là hắn sao?
Hướng Nhật không hề quay đầu, vẫn nhìn Từ Trân. Đây là lần đầu nàng thấy sắc mặt Hướng Nhật dữ tợn như vậy, nếu nói trước đó ông chủ thuê người giết Dương Nghĩa Thiên làm nàng hoảng sợ, nhưng lúc này đối phương đang khiến không gian chung quanh tối sầm lại, lòng nàng tràn ngập sự bất an cùng sợ hãi, khẽ gật đầu.
- Là tao làm, thế nào?
Kẻ kia quát lớn muốn xông tới dạy dỗ kẻ không biết trời cao dất dày vừa tới. Hướng Nhật xoay người lại, không thèm quan sát mà vung tay đánh qua.
- Bốp.
Âm thanh giòn giã vang lên, kẻ vừa hét lớn bay như diều đứt dây ra ngoài xa năm, sáu mét rồi nằm gục trên mặt đất.
- Quang ca.
- Quang ca…
Đám đàn em biến sắc, có vài kẻ lao về phía Hướng Nhật, hiển nhiên là muốn báo thù. Hướng Nhật cười lạnh, chụp tay một kẻ lao lên, đá vào bụng hắn khiến kẻ này đau đến mắt lồi ra ngoài, âm thanh răng rắc khiến người khác phải khiếp sợ. Hướng Nhật thả hắn ra, kẻ thứ hai gục xuống ôm cánh tay vặn vẹo không ngừng rên rỉ. Nhẹ nhất cũng là trật khớp.
Những kẻ này, vừa rồi chúng dám ức hiếp Tô Úc nên Hướng Nhật càng thêm tức giận, lao tới tay đấm chân đá vào một tên lao lên. Kẻ này không may mắn như đồng bọn, tay không bị giữ lấy nên bay ngược ra sau, nện vào vách tường.
Rầm.
Rơi xuống đất nằm thành một đống. Tuy không chết nhưng đã bị loại khỏi vòng chiến. Có thể là ngất đi hoặc đau đến mức không thốt nên lời.