Chương 7: Vào núi hái thuốc (2)
Không ai muốn bị phạt cả, vậy nên chỉ có thể tiến lên phía trước, tìm kiếm dược thảo khắp nơi.
Đội hộ vệ sẽ đánh đuổi độc trùng mãnh thú trong một phạm vi nhất định, nhưng không thể theo sát từng học đồ được.
Mà các học đồ lại phân tán khắp nơi, thế nên rất nhanh mọi người đã biến mất giữa rừng núi.
Lục Trường Sinh không được may mắn lắm, hắn vào núi đã hơn một canh giờ nhưng chỉ tìm được mấy cọng dược thảo phổ thông.
Với chút ít dược thảo ấy đừng nói tới tiền thưởng, lúc quay về sợ là còn khó tránh bị trừng phạt.
“Nghe nói ở sâu trong núi có một ít dược thảo quý báu.”
“Ta cần tiền thưởng, nếu vậy phải mạo hiểm đi sâu vào núi mới được.”
Lục Trường Sinh nghĩ, đường đi vào núi sâu sẽ rất gian nan, còn độc trùng mãnh thú chỉ cần cẩn thận né tránh thì hẳn cũng không có vấn đề gì.
Dù sao thì những thành viên đội hộ vệ kia cũng không phải kẻ vô dụng.
Chắc chắn họ có cách xua đuổi độc trùng mãnh thú.
Thế nên Lục Trường Sinh thầm quyết định, sau đó một mình đi vào sâu trong núi.
Dọc đường Lục Trường Sinh không tránh khỏi bị bụi gai cắt qua da.
Khắp người hắn đều có vết thương.
Nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.
Cuối cùng sau một lúc lâu Lục Trường Sinh cũng trông thấy một sơn cốc.
Trong sơn cốc có rất nhiều dược liệu quý báu.
“Đó là nhân sâm à?”
“Không ngờ sâu trong núi Ngọa Ngưu này lại có cả nhân sâm.”
Lục Trường Sinh rất tinh mắt, vừa tới đã trông thấy một mảnh nhân sâm sinh trưởng bên trong sơn cốc.
Thật ra nhân sâm cũng có thể tự trồng được.
Nhưng nhân sâm tự nhiên lại rất ít thấy, hơn nữa nhân sâm càng lâu năm lại càng quý giá.
Lục Trường Sinh lập tức bước vào sơn cốc, bắt đầu đào nhân sâm.
Đào một ít nhân sâm tự nhiên xong Lục Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy trên vách sơn cốc cũng mọc ra khá nhiều dược thảo quý.
Đột nhiên Lục Trường Sinh phát hiện giữa vách đá hình như có một sơn động.
Hơn nữa sơn động này trông rất bí ẩn, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra được.
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động.
Sơn cốc này rất kỳ lạ, dường như cực kỳ thích hợp để dược liệu sinh trưởng, thế nên nơi này cũng sản sinh ra nhiều loại dược liệu quý giá.
Nhưng dược liệu quý sau khi trưởng thành nhất định phải bào chế ngay, nếu không nó sẽ thối rữa, thế thì rất lãng phí.
Ở đây có rất nhiều dược liệu, Lục Trường Sinh căn bản không lấy hết được.
Chỉ là nếu đưa cho Diệu Thủ Viên thì cùng lắm hắn chỉ nhận được một ít tiền thưởng.
Mà một tí tiền thưởng ấy nếu so với chỗ dược liệu quý giá này thì có đáng gì đâu?
Giờ Lục Trường Sinh rất nghèo, nếu đổi những dược liệu này thành tiền thì chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều bạc.
“Có thể tạm cất giữ những dược liệu đã trưởng thành trong sơn động này, trước mắt cứ sơ chế qua đã, về sau lại nghĩ cách mang ra khỏi đây đổi bạc sau.”
Nghĩ xong Lục Trường Sinh liền đi vào trong sơn động xem xét một vòng.
Trong sơn động rất khô ráo.
Thế nhưng Lục Trường Sinh thấy trong sơn động còn có một ít chăn nệm cùng với một số gia cụ đơn giản.
“Có người ở đây à?”
Trong lòng Lục Trường Sinh nhảy dựng lên.
Cùng lúc đó Lục Trường Sinh còn nghe thấy tiếng “loạt xoạt” vang lên bên ngoài sơn động.
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Sau đó vội trốn vào một góc khuất trong sơn động.
Ba người kỳ quái cao lớn vạm vỡ, đeo khăn đen che mặt bước tới.
Sau đó ba người tháo khăn che mặt xuống.
Dường như cả ba đang cãi nhau vì điều gì đó, sau đó một cái bọc rơi xuống đất.
“Lạch cạch.”
Một đống bạc rơi khỏi bọc, ngoài ra còn có một số trang sức châu báu.
Lục Trường Sinh trợn trừng mắt.
Rõ ràng là hắn đã đoán được thân phận của ba kẻ này.
Đoán chừng đám này không phải người tử tế gì mà chính là đạo tặc.
Số vàng bạc châu báu này chắc hẳn cũng là tang vật.
Nhìn đống vàng bạc châu báu trong bọc, hai người trong số đó liếc nhìn nhau rồi rút đại đao ra.
“Xoẹt.”
Một người nam nhân trong đó ngay lập tức ngã xuống vũng máu, hai người còn lại đã bắt tay cùng giết đồng bọn của mình.
Một nam nhân nhặt cái bọc trên đất lên rồi cười lạnh: “Hừ, Liễu Tam, đây là do tự ngươi muốn chết đấy, đừng có trách chúng ta, ngươi thật sự là quá tham lam.”
“Đại ca nói nhiều làm gì? Không có Liễu Tam thì chúng ta sẽ được chia nhiều vàng bạc hơn thôi.”
Trong mắt hai kẻ ấy đều lóe lên vẻ tham lam.
Có nhiều vàng bạc như vậy nên sau lần này chúng đang định sẽ tạm dừng tay một thời gian.
Hai người tới một góc, chuẩn bị giấu cái bọc kia đi.
Đột nhiên một người khẽ hếch mũi, dường như đã ngửi được mùi gì đó.
“Ai ở đó? Đi ra!”
Nam nhân còn lại không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng như ngừng lại ở một góc.
“Ta bị phát hiện rồi à?”
Tinh thần Lục Trường Sinh run lên, nhưng ở chỗ nhỏ hẹp thế này nếu đã bị phát hiện hắn cũng không trốn mãi được.
Vì thế Lục Trường Sinh đành phải ra ngoài, mắt nhìn thẳng hai người, bình tĩnh lên tiếng: “Ta là người vào núi hái thuốc.”
Trên lưng Lục Trường Sinh hãy còn đeo gùi.
Hai tên đạo tặc nhìn thử thì thấy trong gùi đúng là chỉ toàn dược liệu.
“Chuyện của các ngươi không liên quan gì tới ta cả.”
“Các ngươi coi như ta chưa từng tới đây, ta cũng sẽ coi như chưa từng trông thấy các ngươi, thế được không?”
Lục Trường Sinh điềm tĩnh nói.
Hai người kia liếc nhau một cái rồi siết chặt thanh đao trên tay, cười lạnh đáp: “Trách ngươi xui xẻo đi, không chỉ tìm được sơn động chúng ta ẩn thân, lại còn trông thấy mặt chúng ta nữa.”
Hai người kia lập tức cầm đao áp sát hắn.
“Khoan đã, ta không vào núi hái thuốc một mình đâu, ta còn có đồng bạn nữa.”
“Giờ chắc đồng bạn của ta đang tìm ta khắp nơi rồi, các ngươi giết ta cũng sẽ rất phiền toái đấy.”
Lục Trường Sinh lui dần từng bước.
“Ngươi còn có đồng bạn sao? Thế thì không thể ở lại đây được rồi, giết ngươi xong chúng ta sẽ lập tức xuống núi!”
Trong mắt hai kẻ ấy lóe lên ánh sáng hung tợn, vẫn không ngừng cầm đại đao áp sát.
Một bước, hai bước, ba bước...