“ Tất cả các ngươi nghe cho rõ đây! Hôm nay chuyện, không có được phép truyền ra bên ngoài, nếu như không, hậu quả các ngươi là tự hiểu!”
Lan Ứng Thiên đi không được bảo lâu, Phạm Tổ Hiền chỉ tay vào thi thể của cái tên Hoá Thần của Triều Tịch Thánh Cung mà hắn vừa mới Sưu Hồn kia, cảnh báo tất cả mọi người có mặt tại nơi đây.
Hắn là biết chủ tử của mình Lan Ứng Thiên là một người vô cùng trọng thể diện, chuyện mất mặt như thế này, y là sẽ không muốn truyền ra cho tất cả người của Thánh Vực này biết.
Nhất là vừa rồi hắn nghe đến vị kia Thánh Hoàng Nhược Đình Phong có nói người của Tử Quang Thánh Cung cũng là đến nơi này tham gia lần này thí luyện.
Hơn ai hết, chuyện xấu hổ đến như thế này, Lan Ứng Thiên là không muốn cho người của Tử Quang Thánh Cung biết, đặt biệt là Linh Tài Tân, người kia là Đại Thánh Tử của Tử Quang Thánh Cung, là đối thủ một mất một còn của Lan Ứng Thiên, y càng là không muốn cho tên kia biết để rồi bị tên kia cười nhạo.
Linh Tài Tân, cũng như Lan Ứng Thiên chủ tử của hắn hiện tại, đều là Bán Thánh Cường Giả, cùng có chung thân phận là Đại Thánh Tử của Thánh Cung mình.
Còn một điểm giống nhau nữa là hai người đều không phải là con cái gì của hai Đại Thánh Chủ như những tòa Thánh Cung khác.
Không phải là trực hệ con cháu, lại có thể cùng nhau đem vị trí Thiếu Cung Chủ của hai Đại Thánh Cung đứng đầu cướp đi, không nói tỷ mỉ cũng biết bản lĩnh của cả hai là hết sức không bình thường.
Linh Tài Tân cùng Lan Ứng Thiên là hai Đại Thánh Tử của hai Tòa Thánh Cung, còn là thuộc diện đối địch của nhau, nên là thường được các thế lực đem ra so sánh đánh giá là chuyện không hề thiếu.
Lan Ứng Thiên trước khi đi không có nói với lại đám người này, đó là vì y tự trọng thân phận, những chuyện như thế này, nên là để những người hầu như hắn đi sau giải quyết, như chuyện này mà hắn cũng còn không hiểu, như thế Lan Ứng Thiên cần người như hắn theo để mà làm cái gì.
“Thượng Sứ an tâm! Hôm này chuyện, chúng tôi xin lấy Đạo Tâm ra thề, tuyệt đối không dám truyền ra bên ngoài, dù cho nữa chữ!”.
Mấy trăm cái Thế Lực đứng quanh, nhìn theo hướng tay của Phạm Tổ Hiền nói, không khỏi ớn lạnh từng cơn, Sưu Hồn chi thuật, Tu Luyện Giới ác độc nhất thuật pháp một trong, người nào dám đi nếm thử kia chứ.
Cái này Phạm Tổ Hiền đã ám chỉ rất là rõ ràng rồi, như người nào tại đây trong số bọn họ dám nói ra nữa chữ, Sưu Hồn chính là kết cục không thể nào tránh khỏi.
Đây là còn chưa tính đến, bọn họ còn là sẽ bị sao gia 8EjGZ diệt tộc khả năng.
Không được, vì đảm bảo an toàn, đoạn này ký ức, bọn họ phải nhanh chóng đem nó xoá đi mới được! Đây là ý nghĩ thoáng qua trong lòng của tất cả Tu Luyện Giả có mặt tại nơi đây.
Tự dặn lòng không nói ra mắt không có mấy an toàn, như bị người khác Sưu Hồn, vẫn có thể lộ chuyện này ra bên ngoài, chỉ có tự mình xoá đi một đoạn này ký ức, mới là an toàn nhất.
Không phải hay sao? Như rủi xui xẻo bị người khác Sưu Hồn, chết chỉ là một mình mình mà thôi, nhưng nếu để cho Ám Huyền Thánh Cung biết bởi vì chính mình mà chuyện xấu của bọn họ bị lần truyền ra, cái kia độc ác Ám Huyền Thánh Cung cách hành sử, không cần nói mọi người nơi đây đều là biết được đến hậu quả nghiêm trọng của nó.
“Các ngươi hiểu được như vậy là tốt!”.
Phạm Tổ Hiền nhìn thấy xung quanh đám người này biết điều như vậy, khá là hài lòng nói, xong hắn cũng là lấy nhanh nhất tốc độ đi vào bên trong Thiên Táng Thần Sơn Đại Môn.
Vốn dĩ Phạm Tổ Hiền là muốn ra tay đem tất cả người tại nơi đây cho diệt sát, như vậy tin tức mới không được tiết lộ ra bên ngoài, thế gian này chỉ có người chết mới có thể bảo đảm được bí mật mãi mãi đến.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn liền là bỏ đi cái ý nghĩ không thực tế kia, nơi đây có đến cả vạn cái thế lực, hàng ngàn vạn Cường Giả, như ra tay mà nói, mười người như hắn cũng không có đủ cho người ta sát, chưa nói đến bên trong còn có không ít Bát Tinh Thế Lực, như thật sự làm như thế mà nói, Ám Huyền Thánh Cung sẽ không chịu nỗi nhiều như thế thế lực phẫn nộ vây công, có thể sẽ bị hủy diệt khả năng.
Người tạo ra tình cảnh nguy hiểm kia cho Ám Huyền Thánh Cung, chính là Phạm Tổ Hiền hắn, khỏi phải nói hắn sẽ bị Thánh Cung dùng loại nào thủ đoạn đến đối phó.
Nghĩ đến những cái cực hình của Ám Huyền Thánh Cung đang chờ đón mình phía trước, Phạm Tổ Hiền sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra từng cơn.
Nên chỉ có thể dùng cách này, đe dọa tất cả các thế lực, uy danh của Ám Huyền Thánh Cung không phải là thổi, cả vạn thế lực bọn họ mặc không có đánh lại, nhưng vào vài chục hay trăm, cái kia chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.
Tất cả đều là thông mình người, thiết nghĩ bọn chúng sẽ làm mọi biện pháp để không có là mục tiêu của Ám Huyền Thánh Cung.
...
“ Ha ha ha! Lần này Triều Tịch Thánh Cung là gặp phải đại hoạ rồi!” Bên kia Thiên Sư Thánh Cung một đám người, Sư Thiên Ngạn là cười vô cùng khoái trá nói.
Từ Diệp Tử Phàm ra tay với lại Ám Huyền Thánh Cung đám người cho đến khi Thanh Lôi Thánh Vương gương mặt xanh mét rời đi, tất cả đều là không thể nào thoát khỏi pháp nhãn của hắn đây.
Tên họ Diệp kia mất trí dám đi đắc tội với lại Ám Huyền Thánh Cung người, như vậy hắn có thể tưởng tượng ra tương lai u ám của Triều Tịch Thánh Cung.
Không qua bao lâu, như hắn tính không sai mà nói, Triều Tịch Thánh Cung sẽ bị Ám Huyền Thánh Cung cho người đến san bằng mà thôi.
Mà một khi Triều Tịch Thánh Cung bị diệt mà nói, địa bàn mà bọn chúng để lại, chẳng mấy chốc sẽ do người của Thiên Sư Thánh Cung bọn họ đến lấy tiếp quản mà thôi.
Không tốn một giọt máu liền có thể đưa một khối địa bàn lớn đến nhà vậy thủ vào trong túi, thử hỏi hắn sao không vui cho được.
“ Thiên Ngạn thúc! Cái tên Bạch Phát Lão Giả kia tên là gì?”. Sư Thiên Tề lại không có vẽ gì là vui mừng hiện ra trên nét mặt của mình cả, trái lại, hắn là vô cùng ngưng trọng lên tiếng hỏi.
Nhìn thần thái ra tay của tên Bạch Phát Lão Giả kia, Sư Thiên Tề cảm thấy vô cùng là quen thuộc, nhưng mà ngặt nỗi dù cho hắn có nghĩ nát óc, vẫn là không thể nhớ ra được, người này mình đã gặp tại nơi nào.
Chợt nhớ đến một chuyện, từ khi Sư Thiên Ngạn cùng hắn nói qua cái tên Bạch Phát Lão Giả kia đủ mọi thứ, nhưng riêng tên họ của y, dường như là Sư Thiên Ngạn còn không có nói cho mọi người biết.
Như biết được tên của cái này Bạch Phát Lão Giả, nói không chừng hắn sẽ nhớ ra, mình đã gặp cái tên Bạch Phát Lão Giả này tại nơi nào.
“ Nha! Là chuyện này a! Tên kia tên là Diệp Tử Phàm!” Sư Thiên Ngạn nghệ Sư Thiên Tề hỏi như thế, hơi ngớ người một chút, sau hắn liền là vỗ đầu mình một cái, thầm nghĩ mình sơ xuất.
Đúng như Sư Thiên Tề nói, hắn nhớ lại đến, mình dường như là chưa có nói cho mọi người biết về tên họ của Diệp Tử Phàm này thì phải.
“ Gì kia? Hắn Là Diệp Tử Phàm?”. Sư Thiên Tề nghe đến cái tên này, là trợn trừng đôi mắt không tin được nhìn Sư Thiên Ngạn hỏi lại.
“ Không có sai, Thiếu Cung Chủ, ngài là quen biết người này hay sao?”. Sư Thiên Ngạn có chút nhíu mày, lên tiếng đối với lại Sư Thiên Tề hỏi.
Tên kia hắn từ tình báo nhận được đầy đủ họ tên là Diệp Tử Phàm không có sai, nhưng nhìn vị Thiếu Cung Chủ này của hắn phản ứng mạnh đến như thế này, dường như đối với lại Diệp Tử Phàm cái tên này khá là quên thuộc thì phải.
Chỉ là như thế nào có thể, Diệp Tử Phàm này theo tin tức mà hắn nhận được, y hoàn toàn là một tên Tán Tu, không có bất kỳ tiếng tăm gì, còn là chỉ xuất thân từ bên dưới Hạ Giới Tinh Vực đi lên.
Trong khi vị này Thiếu Cung Chủ của hắn, quanh năm suốt tháng chỉ ở tại Thiên Sư Đại Vực, cả hai người như hai thiên địa khác nhau, làm sao có thể nào quên biết được Diệp Tử Phàm cái tên này.
“ Thảo nào! Thảo nào ta cứ cảm giác được tên này quen thuộc, thì ra chính là hắn!” Sư Thiên Tề lẫm nhẫm nói nhỏ.
Diệp Tử Phàm, cái tên này làm sao hắn có thể quên cho được, như không phải tên kia, hắn làm gì phải có cái cảm giác đi qua Quỷ Môn Quan một vòng.
Như không phải là cái tên Diệp Tử Phàm này, hắn sao có thể hy sinh một cái phân thân của phụ thân mình, để khiến cho ngài ấy lâm vào thương tổn bế quan giờ này chưa có ra.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc