“Ngạc Viễn Kiêu! Không phải là ta đã cho người làm cho ngươi một cái đầm lầy rất lớn làm nơi cư trú rồi hay là sao?” Diệp Tử Phàm mỉm cười, lên tiếng hỏi lại nói.
Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi ý nghĩ không có sai, Diệp Tử Phàm hắn sai bảo đám người Lê Sang làm ra một cái đầm lầy lớn tại bên trong An Nam Thánh Cung, chính là muốn để cho con tiểu Cá Sấu trên vai của hắn cư ngụ.
Như mà bình thường một con Cá Sấu, Diệp Tử Phàm hắn cũng không cần phải đối xử với lại tên này tốt đến như thế.
Nhưng cái này Ngạc Viễn Kiêu lại không giống, thân phận của tên này nói ra có thể hù chết không ít người, y là chủ nhân của cả một vùng đất rộng lớn Trung Thiên Chiểu Trạch.
Trung Cấp Thánh Đế Cường Giả, Pháp Tắc hậu kỳ tiểu thành Thánh Đế Cường Giả, một tôn hết sức kinh khủng Cường Giả.
Cả Thánh Vực này đều có nghi hoặc, Trung Thiên Chiểu Trạch là có một tôn Thánh Đế Cường Giả ẩn thân, chuyện này Diệp Tử Phàm hắn có thể nói cho thế nhân biết, kia chẳng phải là cái gì tin đồn hay nghi hoặc, Trung Thiên Chiểu Trạch đúng là có một đại Thánh Đế Cường Giả tọa trấn, chính là Ngạc Viễn Kiêu trước mặt của hắn đây.
Mấy tháng thời gian trước, Diệp Tử Phàm hắn lên Trung Thiên Chiểu Trạch, vốn là nhanh chóng muốn đến gặp mặt hai đứa con của hắn, nhưng là có chút chậm trễ, chính là vì đến gặp mặt cái này Trung Thiên Chiểu Trạch Chi Chủ Ngạc Viễn Kiêu, mời hắn về An Nam Thánh Cung làm hộ Cung Thần Thú, nên là có chút đến muộn gặp Diệp Vũ Phi hai nha đầu kia.
Kể từ ngày Ngạc Viễn Kiêu đi theo hắn đến nay, cũng là giúp đỡ cho Diệp Tử Phàm hắn không ít vội, mới nhất chính là chuyện hắn nhờ Ngạc Viễn Kiêu phát ra Thánh Đế Khí Tức đối với lại đám Thánh Hoàng Cường Giả của Tử Quang Thánh Cung cùng Ám Huyền Thánh Cung.
Mục đích hắn làm như thế là muốn cho đám Thánh Hoàng kia càng an tâm, An Nam Thánh Cung của hắn cũng là có Thánh Đế Cường Giả tọa trấn, còn là vô cùng cường đại một tôn Thánh Đế Cường Giả, làm cho bọn chúng không còn lo nghĩ nhiều, liền là quăng bỏ hai Đại Thánh Cung kia gia nhập An Nam Thánh Cung của hắn.
Nếu như không, lấy đám Thánh Hoàng Cường Giả tinh ranh như hồ ly thế kia, muốn bọn chúng ngoan ngoãn gia nhập An Nam Thánh Cung, đây là điều không thể nào.
“Diệp Tử Phàm! Đừng nói mấy cái vớ vẩn này với ta, ta là muốn ngươi mau giải đi độc tố trong người của ta, càng nhanh càng tốt! “ Ngạc Viễn Kiêu phất tay lên, rất là không khách khí phản bác lời nói vừa rồi của Diệp Tử Phàm.
Một cái đầm lầy nho nhỏ mà Diệp Tử Phàm làm cho hắn kia, nào có sánh được với lại rộng lớn mênh mông Trung Thiên Chiểu Trạch cho được, e là biến cả cái An Nam Đại Vực này thành đầm lầy, nó cũng là không sánh bằng một góc của Trung Thiên Chiểu Trạch địa bàn của hắn trước đây đó chứ.
Sở dĩ hắn đi theo Diệp Tử Phàm đến nơi tồi tàn nơi đây, không phải là ham hố một cái ao nhỏ do Diệp Tử Phàm làm ra, mà là vì lời hứa hẹn của Diệp Tử Phàm đối với lại Ngạc Viễn Kiêu hắn, kia là tên này có thể hóa giải hoàn toàn Cửu Giai Phệ Hồn Hương tồn tại trong người của hắn hàng trăm tỷ năm qua.
Nhớ đến chuyện này, Ngạc Viễn Kiêu là hận đám người Vô Tình Thánh Cung kia đến tận xương tủy, chỉ vì hắn cùng tên Thái Thượng Trưởng Lão của Vô Tình Thánh Cung cùng nhìn trúng một kiện bảo vật, tên kia là không có ngần ngại lấy ra Phệ Hồn Hương đem hắn áp chế.
Càng đáng hận hơn, Hóa Hồn Thánh Đan mà hắn dùng giá cao để mua, lại do một tên Thánh Đan Sư tay nghề không được cao luyện chế, kết cục là hắn mất hết tài sản để mua Hóa Hồn Thánh Đan không nói, Phệ Hồn Hương trong cơ thể lại không thể nào trừ được dứt điểm.
Từ đó đến nay, ngày qua ngày, hắn luôn phải sống trong Phệ Hồn đau khổ, phải nhờ đến chí bảo của Huyết Ngạc Bộ Tộc hắn, mới có thể kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay.
Nhưng đây cũng không phải là một biện pháp dài lâu, hắn biết mình như không nghĩ cách, trước sau gì rồi cũng không thể nào thoát khỏi cái chết, có điều tại một cái hoàn cảnh như thế này, hắn có thể nghĩ ra được biện pháp gì hay.
May mắn cho hắn, khi hắn đã gần như tuyệt vọng, Diệp Tử Phàm này lại xuất hiện, cùng hắn bàn một cái giao dịch, nói là chỉ cần hắn nhận tên này làm chủ, tên này liền có cách áp chế Cửu Giai Phệ Hồn Hương trong người hắn, thậm chí sau này còn có thể chữa khỏi.
Nghe cái điều kiện phi lý kia, hắn chì có cười khẩy, như không phải kiên kỵ cái này Diệp Tử Phàm quá thần bí, với lời nói kia của Diệp Tử Phàm, hắn đã đem tên này ra trừu hồn luyện phách từ lâu rồi.
Cuối cùng sau khi bàn luận một chút, hắn chỉ chấp nhận đi theo Diệp Tử Phàm này trợ giúp cho y trong vòng một trăm năm thời gian, sau trăm năm hắn liền có thể tự do rời đi, Diệp Tử Phàm phải có trách nhiệm giải hoàn toàn Cửu Giai Phệ Hồn Hương trong người của hắn.
Đây là hiệp nghị do hai người bọn họ cộng đồng đề ra, không ai được phép vi phạm. Nên mới có chuyện Ngạc Viễn Kiêu hắn xuất hiện tại nơi đây An Nam Thánh Cung.
Có điều họ Diệp này quá mức âm hiểm, nói là giúp đỡ hắn loại bỏ độc tố, nhưng mà chỉ loại ra có một chút xíu, không có chút thành ý gì, làm hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng ra được một hai thành thực lực, còn lại phải dùng để áp chế độc tố của Phệ Hồn Hương.
“Ngạc Viễn Kiêu! Ngươi cũng nên hiểu cho ta, hiện tại thực lực của ta chỉ có là Thánh Hoàng Chi Cảnh, không thể nào luyện hóa quá nhiều Phệ Hồn Hương, nếu như không, ta chắc chắn phải chết, mà một khi ta chết, ngươi cũng không thể tồn tại trên đời này, nghĩ đến ngươi là không muốn nhìn thấy cái tình cảnh kia đó chứ? “ Diệp Tử Phàm cũng là không có khách khí gì đáp lại.
Diệp Tử Phàm hắn đây là đang nói dối, Hỗn Độn Bá Thần Quyết của hắn hiện tại đã đột phá Đệ Thất Trọng trung kỳ chi cảnh, hoàn toàn có thể đem Cửu Giai Phệ Hồn Hương trong người của Ngạc Viễn Kiêu loại bỏ mà không có gặp bất kỳ một cái tổn thương nào.
Nhưng vấn đề là vì sao hắn lại phải làm như thế?
Nên nhớ hắn cùng Ngạc Viễn Kiêu chỉ là hợp tác quan hệ, mà không phải chủ tớ quan hệ, mối liên hệ của cả hai là hết sức sơ sài, hiệp định gì đó hoàn toàn có thể phá hủy, nó như một tờ giấy vệ sinh không khác.
Như Diệp Tử Phàm hắn đem Phệ Hồn Hương trong người tên Ngạc Viễn Kiêu này giải trừ, hắn không càn suy nghĩ cũng là biết tên này sẽ không có một chút ngần ngại gì mà không đem hắn sát đi, thậm chí là Sưu Hồn của hắn để biết được bí mật hóa giải Phệ Hồn Hương, thế nên là Diệp Tử Phàm hắn sẽ không có ngu gì làm một việc lợi người hại mình như thế.
Nói thẳng ra hai người bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, bây giờ hắn cần có sự giúp đỡ của Ngạc Viễn Kiêu, Ngạc Viễn Kiêu cũng là cần có Diệp Tử Phàm hắn.
Một khi thực lực của Diệp Tử Phàm hắn đủ cường mà nói, Ngạc Viễn Kiêu này còn không chịu nhận chủ như đám người Thánh Hoàng vừa rồi, hắn cũng không cần để tên này ở lại trên đời này mà làm gì.
Tương tự, một khi Ngạc Viễn Kiêu Phệ Hồn Hương trong người được hóa giải, người đầu tiên tên này tìm kiếm báo thù không phải là Vô Tình Thánh Cung đám người kia, mà là Diệp Tử Phàm hắn đây, chuyện này hắn là biết quá rõ là đằng khác, nên hắn quyết tâm sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.
“Được rồi! Ngươi muốn ta làm gì tiếp theo cứ nói, nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, một trăm năm sau như không đem Cửu Giai Phệ Hồn Hương trong người của ta hóa giải, dù có chết đi nữa, ta cũng kéo Diệp Tử Phàm ngươi cùng con cái của ngươi chôn cùng! “ Ngạc Viễn Kiêu lành lạnh sát ý cảnh cáo nói.
Hắn biết Cửu Giai Phệ Hồn Hương trong người của mình vô cùng bá đạo, đùng nói là một tên Thánh Hoàng như Diệp Tử Phàm, dù cho là Thánh Đế đi chăng nữa, chạm 9t1Wm vào cũng chỉ có chết, tên này nói tạm thời mình không thể nào giải được chất độc trong người của hắn cũng là không có sai.
Nhưng là không hiểu thế nào, trực giác nói cho hắn biết, Diệp Tử Phàm này hiện tại có khả năng đem độc tố trong người của hắn loại trừ, trực giác này của hắn xưa nay chưa hề có sai lầm.
Có điều hắn cũng là không thể ép buộc Diệp Tử Phàm này quá, nói ra hắn đây chưa làm được việc gì ra trò cho tên Diệp Tử Phàm này cả, không thể đòi hỏi Diệp Tử Phàm phải vô điều kiện giúp đỡ cho hắn được.
Hơn nữa một trăm năm thời gian, chỉ chớp mắt một cái thì sẽ qua mà thôi, đối với lại hàng mấy trăm tỷ năm sống lâu như hắn, cùng chịu đựng đau khổ cả chục tỷ năm nay, một trăm năm có đáng là gì.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc