Tây Địa Khu! Hắc Long Sơn Mạch!
Nếu như hỏi bất kỳ Tu Luyện Giả của Tây Địa Khu nơi nào là hoang vắng nhất, cùng cằn cỗi nhất, như vậy bọn họ sẽ nói ngay đó chính là Hắc Long Sơn Mạch, như có một cái bảng xếp hạng về độ cằn cỗi mà nói, tại Nam Châu Địa Vực này, Hắc Long Sơn Mạch nếu như bị xếp hàng thứ hai, sợ rằng sẽ không có nơi nào dám đứng thứ nhất.
Nói là Hắc Long Sơn Mạch hay là nói là Hắc Long Tuyệt Địa mới là đúng. Cách đây thời gian mấy trăm ức năm về trước, Hắc Long Sơn Mạch bây giờ không có được gọi là Hắc Long Sơn Mạch, mà có tên là Băng Ma Sơn Mạch.
Khi ấy nó cũng không có cằn cỗi như bây giờ, mà vẫn là một Thánh Địa đối với lại Tu Luyện Giả, chỉ là đáng tiếc mọi chuyện xoay chuyển một cách quá nhanh, trên thương khung bỗng nhiên có một cái đại thiên thạch tinh cầu hình dạng giống Hắc Long rơi xuống, không bao lâu nó liền là tạo ra một tràn đại tai nạn, hàng ngàn tỷ Ma Tộc tu luyện giả đang tu luyện tại Băng Ma Sơn Mạch không kịp phản ứng đã bị tràng hạo kiếp kia diệt sát. Sau đó không bao lâu, nơi này đã trở thành một cái vùng đất chết, quanh năm tản ra hắc vụ khí độc, Ma Tộc Ma Hoàng cường giả trở xuống như nhiễm phải loại hắc vụ này cũng là liên tiếp vẫn lạc, dần dần là không có ai dám đến nơi đây tu luyện, kể từ đó nơi đây cũng đổi tên từ Băng Ma Sơn Mạch thành là Hắc Long Sơn Mạch.
"Ầm! Rắc! "
Hắc Long Sơn Mạch gần vị trí trung tâm, không gian đột nhiên là vỡ vụn một cái, từ bên trong đi ra là hai tôn thân ảnh, như để ý kỹ sẽ là phát hiện ra hai người này tất cả đều là Ma Tộc một thành viên, vì trên trán của bọn họ là đều có Ma Văn, thân thể là bộc phát ra một màu Ma Tộc khí tức, hai người này là Ma Tộc cường giả không thể nghi ngờ.
Hai người kia một người mặt áo trắng trường bào trung niên nhân gương mặt khá là tuấn mỹ, còn người người kia là một người khá trẻ tuổi thanh niên nhân, nhìn qua chỉ hơn hai mươi mấy tuổi mà thôi. Chỉ là tuy là khá trẻ tuổi, nhưng nhìn thần thái cùng khí thế của y là vượt trội so với lại trung niên mặt áo trắng, hơn nửa nhìn trung niên áo trắng luôn đi sau người thanh niên kia một bước, đầu cũng là cúi khá thấp, giống như một tôn nô bộc một dạng.
"Tuyết Mạn Lâm? Chúng ta là đã đến được cái Thánh Vương Bí Cảnh kia chưa?" Quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, người thanh niên áo đen Ma Tộc liền lên tiếng hỏi.
Không sai, hai người này chính là Diệp Tử Phàm cùng Tuyết Mạn Lâm, sau khi từ Ha Ma Tinh trở lại Đông Châu, Diệp Tử Phàm là có ý định để Tuyết Mạn Lâm dẫn đường thông qua Truyền Tống Trận đi đến Nam Châu ngay lập tức để có thể tìm kiếm Thánh Vương Chi Cốt, chỉ là giữa đường ra một chút ngã rẽ, cùng một số công việc linh tinh không cần thiết đã làm cho hắn chậm trễ gần ba tháng thời gian, sau khi quét sạch Đông Châu Âm Cốt Sơn Mạch tài nguyên, cùng với lại đưa Bá Thể của mình tăng thêm được thêm một tòa Thế Giới Chi Lực, hắn là đi đến Nam Châu Tây Địa Khu bên này.
Để lại cho Hổ Huyền Phương cùng Ôn Địch hai đám người đủ để thành lập hai tòa Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Chiến Trận, hắn là cùng Tuyết Mạn Lâm đi đến nơi đây, thế nhưng vì cái Hắc Long Sơn Mạch này là một vùng đất chết, không có bất kỳ một ai thành lập Truyền Tống Trận đi đến nơi này, cho nên hắn chỉ có thể tự thân vận động, từng bước phá toái không gian đi đến nơi này, không thể nghĩ nơi này lại xa đêm như thế, hắn liên tục phá vỡ không gian di chuyển, nhưng mà cũng phải mất hơn nửa tháng thời gian mới đến được nơi này, kia cũng là nhờ thực lực của hắn hiện tại cao hơn trước rất nhiều, nếu như là trước đây, như vậy thì là một năm cũng chưa chắc gì đã đến được nơi đây.
Còn về Ma Tộc hình dáng này bây giờ của hắn, cái này hắn chỉ cần sử dụng một cái Hóa Hình Chi Thuật là xong rồi, thật sự ra hắn là không thích cái bộ dáng này chút nào, nhất là hai cái sừng kia, trông nó không khác gì là trâu cả, thế nhưng đây là không có cách nào, hắn là biết đến đây là Nam Châu, nơi mà Ngụy Thánh cường giả là nhiều vô cùng, không phải như Đông Châu bên kia chỉ có một tên cùi bắp Ngụy Thánh Nghiệt Minh.
Hắn cũng biết thực lực của mình còn chưa phải là dưới Thánh Vương đệ nhất cường giả, cho nên chỉ có thể cụp đuôi làm người, không dám chạy ra ngoài Quang Minh chính đại khoe khoang trước bàn dân thiên hạ.
"Chủ nhân! Đây đã là Hắc Long Sơn Mạch trung tâm, như ta nhớ không nhầm mà nói, nơi đây cách Thánh Vương Bí Cảnh lần trước ta đến khoảng năm trăm ức dặm nửa! " Tuyết Mạn Lâm cúi đầu thật sâu, tràn đầy cung kính hướng Diệp Tử Phàm báo cáo.
Hắn hiện tại đối với thực lực của Diệp Tử Phàm là phục tận sát đất, nhớ lúc trước kia, hắn cùng Tuyết Mạn Sát đi đến nơi này, phải tốn mất một trăm năm thời gian, thế nhưng đi cùng với lại vị Chủ Nhân này, hắn chỉ tốn thời gian chưa đến một tháng, tại nơi đó sự khác biệt, như là thiên địa chi gian, buồn cười trước đây hắn còn có ý nghĩ từ trong tay của Ngụy Thánh đào thoát.
"Năm trăm ức dặm sao? Như vậy thì chúng ta không cần phải phá toái không gian nữa, liền là phi hành đến nơi đó đi!" Diệp Tử Phàm nói xong, cũng là không có cho Tuyết Mạn Lâm cái cơ hội lên tiếng, liền là dùng Nguyên Lực của mình, đem hắn cùng bay đi.
Không thể không nói, với thực lực của hắn bây giờ, không có chấn toái không gian, chỉ dùng tốc độ phi hành mà thôi cũng là đạt đến cảnh giới vô cùng cao cấp độ, dường như không có khác một tên bình thường Ngụy Thánh chấn phá không gian là mấy, Tuyết Mạn Lâm bị bắt đi phía sau, vì là tốc độ quá nhanh cho nên đôi khi hắn là bị không gian đao phong trãm phá có chút đau rát, y phục trắng như tuyết của hắn cũng là rách te tua, như một tên ăn mày một dạng, nhiều lúc hắn muốn lên tiếng xin Diệp Tử Phàm dừng lại đôi chút hoặc là buông Nguyên Lực cầm cố hắn ra để hắn có thể sử dụng hộ tráo bảo hộ thân hình, chỉ là hắn thấy Diệp Tử Phàm đang là rất cao hứng cho nên không dám nói mà thôi.
Một canh giờ sau...
"Ân! Hắc Long Sơn Mạch này có chuyện gì đang xảy ra! " Đang phi hành tại vận tốc âm thanh, Diệp Tử Phàm bỗng nhiên là giảm cái tốc độ lại, sau đó là hơi nhíu mày nói.
Hắc Long Sơn Mạch này theo như lời của tên Tuyết Mạn Lâm này nói nơi đây là một cái tử địa, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn tuyệt chủng sinh linh, theo hắn biết đến có một số ít Ma Tôn hay là Yêu Tôn vần thường qua lại đây thám hiểm tìm kiếm một chút cơ duyên, nhưng mà phi hành hồi lâu, hắn là không nhìn thấy một cái bóng người, đừng nói là Ma Tộc, ngay cả một tên Yêu Tôn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, cả cái khu vực trung tâm này đột nhiên là lâm vào yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "
Diệp Tử Phàm vừa mới có cái ý nghĩ nơi đây quá yên tĩnh không được vài giây, Bỗng nhiên trong lúc này, đại địa kịch chấn, nó giống như phải hứng chịu một cái siêu cấp động đất đồng dạng, hắn có cảm giác được khu vực hắn đang đứng như đang sụp đổ một dạng. Diệp Tử Phàm khẽ híp mắt lại, thả ra thần thức quan sát vạn vật xung quanh, hắn cảm giác được cách hắn không đến hai mươi ức dặm Nguyên Khí trong thiên địa đang là sôi trào lên, cuốn thành một cái phong bạo tản ra khắp mọi nơi.
"Có ý tứ! Là có Ma Tộc cường giả đang giao thủ, thực lực xem ra còn không có kém!" Diệp Tử Phàm gật đầu một cái, sau đó là đem Tuyết Mạn Lâm tiếp tục hướng cái vị trí trung tâm phong bạo kia bay đi, một kích vừa rồi hắn là cảm được rõ ràng lực lượng kinh khủng, không có hai tòa Thế Giới Chi Lực trở lên, tuyệt đối không thể nào tạo ra dư chấn lớn đến như vậy, hắn đoán rằng người ra tay rất có khả năng là một tên Ngụy Thánh cường giả, còn là không hề thua kém Nghiệt Minh Ngụy Thánh cường giả.
...
"Nha! Tuyết Mạn Lâm! Kia là Thánh Vương Bí Cảnh mà ngươi đã từng nói rồi! Nhưng mà ba con Khôi Lỗi Thú kia là chuyện như thế nào?" Bay đến cách nơi giao thủ càng gần, Diệp Tử Phàm cũng là hoàn toàn có thể thấy được mọi hoàn cảnh trước mắt, hắn có chút nhíu mày hỏi Tuyết Mạn Lâm.
Bên kia hắn là phát hiện một cái Động Phủ đại môn cửa vào, có năm người đang tại trước đại môn kia giao chiến, một nam một nữ cùng với lại ba con Yêu Thú, đáng nói đây chính là ba con Yêu Thú kia đều có Ngụy Thánh sơ kỳ đại thành thực lực, nhưng bọn chúng dường như không có được Ngụy Giới Vực, ánh mắt cũng khá là vô thần.
Đã từng luyện hóa người chết thành khôi lỗi hắn, nhìn qua liền có thể nhận biết những cái này Yêu Thú đã bị chết từ lâu, sau đó bị người luyện hóa thành chiến khôi mà thôi. Nhìn ba con Yêu Thú kia rất là chăm chú bảo hộ đại môn, hắn liền có thể đoán biết được bọn chúng là của vị chủ nhân động phủ kia để lại bên ngoài để mà trông giữ đại môn, cái chi tiết này Tuyết Mạn Lâm là không có nói trước cho hắn biết a.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: