"Đạp! Đạp! Đạp!"
Đối diện với cái ánh mắt sắc lạnh kia của Diệp Tử Phàm, Thư Nhã Nguyệt Vân trong lòng là run lên lợi hại, liên tục lùi về sau ba bước, trốn sau lưng của hai vị Ngụy Thánh hậu kỳ Thư Nhã Lôi cùng Thư Nhã Thu.
Ánh mắt của tên Nhân Tộc hèn mọn này, sao mà lại kinh khủng đến như vậy, Thư Nhã Nguyệt Vân thề là ngoài những vị Thánh Vương cường giả tại Ám Huyết Thánh Cung kia ra, nàng là chưa bao giờ chứng kiến qua thứ ánh mắt nào kinh khủng như thế.
Bây giờ Thư Nhã Nguyệt Vân đã nhớ ra, nàng tuy là Thánh Cung Thánh Nữ, là thiên chi kiêu nữ, nhưng mà dù sao, nàng cảnh giới cũng chỉ là tại Thánh Thể Ma Tôn hậu kỳ cường giả mà thôi, còn chưa có đột phá Thánh Vương Chi Cảnh, Ngụy Thánh sơ kỳ nàng cũng là không có đánh lại.
Thư Nhã Nguyệt Vân nàng điêu ngoa tùy hứng chỉ là vì người ta kính sợ phụ thân nàng cùng Ám Huyết Thánh Cung phía sau cho nên mới cho nàng mấy phần thể diện mà thôi, như không có hai cái thiên nhiên ưu thế kia, nàng trong mắt Ngụy Thánh cường giả thực lực là không đáng một xu nào cả.
Bọn họ có chăng không ra tay với nàng một là vì hậu trường của nàng, hai là vì nhan sắc của nàng mà thôi, nhưng nếu gặp tên Ngụy Thánh thuộc dạng thứ ba, tức là không sợ hậu trường của nàng, cũng không nhìn sắc đẹp của nàng, như tên Diệp Tử Phàm này vậy, như thế, nàng liền thảm rồi.
"Diệp Tử Phàm! Ngươi là tha cho ta thật sao? Như không phải ngươi sợ phụ thân của ta, ngươi trước đây sẽ bỏ qua cho ta sao? Ngươi dám ra tay với ta sao?"
Như nghĩ đến màn thể hiện vừa rồi của mình quá mức là mất mặt, Thư Nhã Nguyệt Vân là đi ra đến vài bước, chỉ tay vào người Diệp Tử Phàm, đầy thách thức cùng khinh miệt nói.
Giờ Thư Nhã Nguyệt Vân đã nhớ ra, nàng có thân phận tốt là nhờ vào nàng đầu thai tốt, nàng không cần thiết phải cùng một tên cả đời chỉ dùng lại tại Ngụy Thánh cảnh giới so đo, như vậy thì sẽ rất mất mặt, hơn nữa nàng cũng biết rõ, có Thánh Vương Phân Thân phụ thân nơi tay, nàng liền là bất tử, tên Diệp Tử Phàm kia cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không làm gì được nàng, nàng không cần thiết phải sợ hắn.
"Như ngươi mong muốn! “
"Ầm ầm! Rầm rầm! Phốc! "
Diệp Tử Phàm không nói nhiều với lại Thư Nhã Nguyệt Vân nữa, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Thư Nhã Nguyệt Vân vị này Thánh Nữ là bị đánh bay ra cả hàng trăm dặm, giữa đường là phun ra một đạo Huyết Tiễn, nhìn là bị thương không nhẹ, hắn ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ làm cho Thư Nhã Nguyệt Vân bị thương, còn không đến mức độ lấy đi cái tính mạng của nàng ta, quả nhiên như hắn dự đoán vậy, Thánh Vương cường giả là không hề thấy xuất hiện!
"Ầm ầm! "
"Tiểu Thư! Ngài không có sao chứ?”
" Tiểu Thư! Ngài dùng cái này trị thương đan Dược đi!"
Thư Nhã Lôi cùng Thư Nhã Thu hai người luôn là chú ý nhất cử nhất động của Diệp Tử Phàm, khi Diệp Tử Phàm xuất thủ, hai người là muốn ngăn cản, chỉ là tên Diệp Tử Phàm này ra tay là quá nhanh, bọn họ như không có hiện Ma Thể là không thể nào phát hiện ra được, muốn ứng cứu thì cũng đã muộn.
Đến khi Thư Nhã Nguyệt Vân bị đánh bau, bọn họ mới phản ứng lại đây, liền là hiện ra Ma Thể của mình, đưa Thư Nhã Nguyệt Vân vào lòng bảo vệ, hết sức ân cần chăm sóc, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Phàm là đề phòng vô cùng cẩn trọng, có thể đem mười ba vị Ngụy Thánh hậu kỳ cường giả cầm trong tay Cấm Khí Trung Cấp trấn áp, quả nhiên không phải là người bình thường.
"Diệp Thánh Nhân! Ngươi đường đường là Ngụy Thánh cường giả, đi ra tay với lại một tên tiểu bối, không cảm thấy xấu hổ hay sao?" Để lại Thư Nhã Nguyệt Vân cho Thư Nhã Thu chăm sóc, Thư Nhã Lôi ánh mắt tràn đầy giận dữ đối với lại Diệp Tử Phàm chất vấn.
Thư Nhã Nguyệt Vân tuy lời nói có chút ương ngạnh, nhưng cái tên Diệp Tử Phàm này, là một vị Ngụy Thánh siêu cấp cường giả, lại đi so đo với một tên Tôn Giả tiểu bối, còn là một cô gái, tên này không cảm thấy làm như vậy là quá mất mặt hay là sao, hắn là rất khinh bỉ những tên như thế này.
"Ngươi đã từng san bằng một tòa thành trì, cùng với lại diệt sạch bộ tộc nào hay chưa?" Diệp Tử Phàm không có tức giận mà ra tay đối với lại thư Nhã Lôi, hắn rất là bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên.. Là có!" Thư Nhã Lôi nghe Diệp Tử Phàm hỏi như vậy, có chút ngớ người, hắn là muốn trả lời là không có, chỉ là lời nói như vậy ngay cả hắn cũng là không có tin được, chứ đừng nói đến người khác.
Đã đi vào Tu Luyện Giới, lại tu luyện đến Ngụy Thánh cường giả, có ai trong tay lại không có vài trăm vạn người oan hồn chứ, như Thư Nhã Lôi hắn không muốn ra tay, cũng là cấp trên ép buộc, vẫn phải ra tay, cái câu nhân tại giang hồ, thân bất do kỹ chính là như vậy, không có một Tu Luyện Giả nào có thể tránh khỏi.
"Như vậy ta lại hỏi ngươi! Như lúc ngươi diệt tộc của người ta, ngươi có từng tha cho nữ nhân gia quyến không có một chút lực lượng chống cự hay là không! " Diệp Tử Phàm cười mỉa, lại hỏi tiếp.
"Cái này..! "
Cái này đương nhiên là không rồi, nhổ cỏ không tận gốc, xuân sang lại mọc lên, những cái đạo lý đơn giản như thế hắn đương nhiên là hiểu một cách rất là thấu triệt, đừng nói đến nữ nhân tay không tất sắt, cho dù là trẻ con mới lên ba hắn cũng không hề buông tha, chỉ là những lời như thế này, đương nhiên rất là khó nói ra lời.
"Như vậy thì đúng rồi! Tu Luyện Giả tất cả đều như vậy, ngươi trách ta ra tay với lại Thư Nhã Nguyệt Vân, không phải là quá vô ý nghĩa hay sao? " Diệp Tử Phàm rất là bình tĩnh nói.
Từ khi bước chân vào cái thế giới nhược nhục cường thực này, trong mắt của hắn đã không có nam nữ chi phân, chỉ tính đến thực lực cao thấp mà thôi.
Nghĩ đến thân phận nữ nhi của người khác cho nên không có ra tay, như vậy thì xin lỗi, những người đó sẽ là chết nhanh hơn mà thôi, nữ nhân đi vào Tu Luyện Giới, thực lực đã cao cường, ra tay độc ác không kém gì cánh mày râu, không phải là những cô gái chân yếu tay mềm như là tại trái đất kia, hắn như có một chút lơi lỏng nương tay, nói không chừng xương cốt đã nguội lạnh thành tro.
"Lôi Lão? Thu Lão? Không cần lo lắng cho ta, nhanh diệt cái tên Nhân Tộc hèn mọn kia đi, ta muốn đem Nguyên Thần của hắn dùng Nguyên Hỏa Phần Hồn một ức năm!". Sau một lúc phục dụng đan Dược, Thư Nhã Nguyệt Vân đã có thể đứng lên được, nàng là thoát ra cái cánh tay của Thư Nhã Thu, đứng thẳng lên, chỉ tay vào Diệp Tử Phàm, ánh mắt tràn đầy oán độc đối với lại Thư Nhã Lôi hai người nói.
Từ nhỏ đến lớn, nàng là Thư Nhã gia tộc tiểu công chúa, được mọi người yêu thương hết mực, chỉ có nàng là đánh giết người khác, chưa bao giờ người khác dám ra tay đánh nàng, có khi nào nàng từng ăn mệt như vậy. Chỉ có cái tên Nhân Tộc hèn mọn này, hắn phải chết, nhất định phải chết, không những như vậy, còn phải chết vô cùng thảm, như thế mới làm cho nàng nguôi ngoai oán hận một phần nào.
"Vâng! Tiểu thư! "
"Ầm ầm ầm! "
Hai người Thư Nhã Lôi cung kính lên tiếng nói, tiếp theo sau, trong tay mỗi người liền xuất hiện hai thanh đoản kiếm huyết sắc khá là giống nhau, nó có tên là Tử Mẫu Song Huyết Kiếm, một đôi Cấm Khí Cao Cấp hạ phẩm của Thư Nhã gia tộc.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: