Trong tấm ảnh là một cô gái trang điểm đậm, toàn thân toát vẻ phong trần lại
cực kỳ xinh đẹp làm Hạ Tử Du mãi không thề hoàn hồn.
Cô đã cho rằng mình đã lãng quên người này… Nhưng khi nhìn vào tấm ảnh cô không sao kìm nén được sự chua xót.
Trí nhớ của một cô bé bảy tuổi đủ cho cô nhận ra người phụ nữ trong ảnh là
ai, giọng Hạ Tử Du run run vì quá kích động, “Sao anh lại có ảnh của mẹ
tôi?”
Kim Trạch Húc nói chi tiết “Thực ra tấm ảnh này cũng không thuộc về tôi, mà thuộc về một vị trưởng bối tôi rất tôn kính.”
Hạ Tử Du cố gắng bình tĩnh. “Đó là ai?”
“Ông ấy là Kim Nhật Nguyên, ba nuôi của tôi.”
Hạ Tử Du nhíu mày “Tại sao ông ấy lại có ảnh mẹ tôi?”
Kim Trạch Húc trả lời “Bởi vì hồi trẻ ông ấy và mẹ cô là một cặp tình nhân”
“Tình nhân” Hạ Tử Du chợt nhớ lại hồi còn bé.
Cô còn nhớ rõ khi đó mẹ cô bị các chị em khác cười nhạo…
Muốn lấy một người đàn ông tốt có tiền nhưng cuối cùng lại mang bụng bầu, còn ngồi đó mà mơ mộng hão huyền…
Nếu là tôi thì tôi sẽ không mơ mộng giữa ban ngày thế đâu…
……………
Khi đó, cô cũng không hiểu những lời này nghĩa là gì, cho đến khi lớn lên
cô mới biết mẹ cô bị một công tử nhà giàu lừa gạt rồi vứt bỏ.
Hạ Tử Du hoàn hồn lại, im lặng.
Kim Trạch Húc giải thích “Cô và mẹ cô rất giống nhau, cho nên lần đầu tiên
gặp cô ở ven đường tôi liền nhớ tới tấm ảnh mà ba nuôi tôi thường xuyên