"Anh.....Anh không biết xấu hổ à."
"Dù có mất mặt hơn nữa thì anh cũng vẫn muốn có em."
Quý Kình Phàm đi đến gần bên Đàm tâm, vươn tay muốn kéo cô lại ôm vào trong lòng mình.
Cũng may cô đã kịp thời né tránh, cô tức giận nói, "Đây là chỗ riêng tư, anh đi ra ngay cho tôi, bằng không tôi sẽ nói với bác Hạ báo cảnh sát đấy."
Tuy không ôm cô gái mà mình yêu thương như trong trong dự tính, thế nhưng
Quý Kình Phàm cũng không hề thấy thất vọng, đôi mắt lấp lánh tia sáng
giảo hoạt của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tâm, vẫn giữ vẻ nhàn nhã vốn có nói, “Thật xin lỗi, em trai em cũng chính là người
mà em nói là tổng giám đốc Đàm anh minh thần võ kia đã đồng ý cho anh
chuyển vào đây, cho nên anh không được tính là tự xông vào nhà dân
đâu.”
"Dịch Khiêm?" Đàm Tâm thật khó có thể khó tin. Biết rõ người chị này đang bị bắt nạt lại còn đi giúp đỡ người ngoài?
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Là dì Lưu giúp việc.
"Thưa cậu Quý, xin hỏi hành lý của cậu muốn để ở đâu đây ạ?"
Quý Kình Phàm quay đầu lại cười với dì Lưu rồi nói, "Dì hãy mang vào trong phòng này đi."
Dì Lưu gật đầu, "Dạ được "
Ngay sau đó, mấy người giúp việc đem hành lý của Quý Kình Phàm chuyển đến phòng của Đàm Tâm.
Đàm Tâm nhìn thấy đống đồ của Quý Kình Phàm lần lượt được chuyển vào trong