Chương 108: Chương 108
Tiểu Bảo Châu ăn một miệng đầy dầu mỡ, cảm thấy nếu bây giờ có cho cô bé một thần tiên, cô bé cũng không muốn đổi.
Trẻ nhỏ thoải mái ăn cơm nhìn rất đáng yêu, cực kì đáng yêu là đằng khác. Mấy người bọn họ ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn ngắm người đi đường.
Người ta đi ngang qua đều liếc mắt nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Người một nhà này có thể ăn được thật nhiều, đã qua nửa buổi chiều mà nồi canh thịt dê vẫn còn đầy ăm ắp.
Trong tiệm cơm tiếng người ồn ào, mùi thơm của đồ ăn cũng toả ra nồng đậm.
Thích Ngọc Tú thấy người ngồi cùng bàn đều buông đũa xuống, cô ấy có một chút do dự.
Khương Việt vội vàng nói: “Chị Thích, đồ ăn thừa không nhiều lắm, không cần phải đóng gói. Chị ăn hết đi, đừng lãng phí đồ ăn thừa"
Thích Ngọc Tú vừa nghe để thừa lãng phí, thế là cô liền vội vàng ăn tiếp.
Vì thế mọi người ngồi im trơ mắt nhìn Thích Ngọc Tú ăn hết sạch tất cả đồ ăn trên bàn.
Không chỉ có mấy cái đĩa trống không, ngay cả canh trong nồi cũng bị cô ấy chấm bánh ăn hết không còn một cái.
Dĩ nhiên là canh cũng bị uống hết rồi.
Một bàn người: “Khương Việt nói lắp: “Chị Thích! Chị thật lợi hại.... Chị có thể đi làm dạ dày vương đấy.
Tuy cô ấy ăn rất nhiều, nhưng còn chưa đến mức bụng no căng. Cho nên Khương Việt khẳng định chắc chắn, chị ấy còn có thể ăn được nữa.
Nhưng vậy cũng quá là khó tin đi.
Thích Ngọc Tú ngượng ngùng cười một chút, cô không hiểu Khương Việt nói gì, chỉ có thể cười.
“Đi thôi"
Thích Ngọc Tú: “Chị trả tiền"
Cô vội vàng lấy phong bì đựng tiền của mình ra, Khương Việt ấn di động trong tay, nói: “Em chuyển khoản thanh toán rồi"
Thích Ngọc Tú nhìn khối hình vuông trong tay cô ấy, không biết bọn họ làm ra nó như thế nào.
Khương Việt: “Chúng ta đi thôi."
Mấy người cùng nhau ra cửa, Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Em đã giúp chúng ta rất nhiều, lại mời chúng ta ăn cơm......"
Khương Việt: “Em cũng không phải mời khách, chị cũng đừng cùng em so đo. Em rất thích mấy đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện nhà chị. Về sau nếu nhà chị làm buôn bán nhỏ, có tiền rồi thì mời em ăn một bữa. Được không?"
Thích Ngọc Tú nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng nói: “Cảm ơn em?
Chị em nhà họ Khương đều cười, Hứa Đình ở bên cạnh cũng cười.
Hứa Đình: “Đi, em dẫn mọi người đi sang thôn mới.
Hứa Đình đối với đường xá trong thôn cũng không phải rất quen thuộc, nhưng trong thôn bốn phương thông suốt, không thể đi lạc được. Bọn họ đi một vòng lớn, nhưng bên này cũng không xa chân núi mà bọn họ tới đây. Chỗ này đông đúc sầm uất vì có một bãi đỗ xe to.
Bãi đỗ xe này chuyên dành cho xe buýt hoặc các xe tư nhân chở khách. Cho nên người muốn tới núi Phượng Hoàng đều dừng ở đây trước rồi mới toả ra các nơi khác. Nhưng vào tới thôn thì lại không như vậy, trong thôn rất yên tĩnh.
Thôn này so với những thôn xung quanh cũng được coi là một thôn tương đối giàu có. Bởi vì du lịch ở đây khá phát triển, nhất là mấy năm gần đây, lượng khách đổ về như là giếng phun nước vậy. Nhưng cũng vì giữ gìn cảnh sắc thu hút khách du lịch, cho nên thôn này không được xây dựng nhiều nhà cao tầng. Chỉ thường xuyên nhìn thấy những lầu nhỏ ba tầng tự xây dựng, mà mấy lầu nhỏ này cũng có cùng phong cách thiết kế.
Một dãy nhà này cũng đại biểu cho phong cách nông thôn mới.
Nói tóm lại, đã là thôn trọng điểm phát triển du lịch, thì không thể có những toà cao ốc được.
Nếu đi đâu cũng nhìn thấy cao ốc vậy sẽ cho người ta cảm giác là các thành phố lớn, chứ còn đâu hương vị của nông thôn? Khó có được một lần Hứa Đình đảm nhiệm vai trò hướng dẫn du lịch, tuy rằng cô ấy không thành thạo lắm, nơi biết nơi không, nhưng mấy người Thích Ngọc Tú vẫn nghe đến như si như say.
Không thể không nói, có một đám người chú ý lắng nghe, sẽ là động lực to lớn cho người hướng dẫn.
Hứa Đình cảm thấy, nếu một ngày kia Khương Việt cho cô ấy thôi việc, cô ấy hoàn toàn có thể chuyển sang làm hướng dẫn viên du lịch.
Không thấy mấy người kia nghe mình giảng đến say mê hay sao?
Tóm lại, Hứa Đình rất vui vẻ. Nếu không, tại sao cô ấy ngay cả cửa hàng bán lương thực và dầu cũng bắt đầu giới thiệu: “Bên này chính là cửa hàng bán lương thực và dầu, bên trong chủ yếu là gạo và mì......"
Mới vừa vừa nói xong, đã thấy đôi mắt mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú đều phát ra ánh sáng siêu cấp chấn động, Hứa Đình thử hỏi: “Mọi người có muốn vào...... Nhìn xem một chút không?” Cô ấy đúng là chưa thấy nhà ai đi du lịch, đến cả cửa hàng bán lương thực và dầu mà cũng tò mò. Nhưng mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú lại vội vàng gật đầu, phải nói là vô cùng nhiệt tình. Hứa Đình: Hoá ra cửa hàng bán lương thực và dầu cũng được ưa thích đến độ này. Cô ấy dẫn mấy người đi vào, cửa hàng bán lương thực và dầu không lớn, dù sao cũng là cửa hàng trong thôn, làm sao có thể lớn được cơ chứ?
Nhưng là Thích Ngọc Tú vẫn vô cùng ngạc nhiên nhìn nó, mỗi ngày cô ấy nhìn phòng bí mật nhà mình, đã cảm thấy vui sướng muốn nhảy cẫng lên rồi. Nhưng nhìn thấy cửa hàng này mới biết cái gì gọi là học trò gặp sư phụ.
1035 chữ