Chương 14: Hổ giấy
Cô bé nhỏ như vậy, bị người phát hiện đương nhiên không có khả năng chạy thoát, chi bằng trước tiên cứ trốn đi.
Tiểu Bảo Châu nín thở nấp hẳn nửa ngày, cũng không nhìn thấy bất cứ ai xuất hiện, cô bé xê dịch mông nhỏ, hơi ló đầu ra thăm dò nhìn xung quanh.
Không có ai.
Vẫn không có một ai.
Chẳng lẽ, là sơn yêu bà bà sao?
Sắc mặt của Tiểu Bảo Châu trắng bệch, có điều cô bé vẫn đánh bạo ló người nhìn chung quanh, tự an ủi bản thân: “Không sợ không sợ, hết thảy đầu trâu mặt ngựa đều là hổ giấy.”
Lại gióng tai nhỏ nghiêm túc nghe một lúc, thì ra là trong thôn đang mở đại hội.
“Hổ giấy hổ giấy!”
Thanh âm nói chuyện mơ hồ, tựa hồ là từ nơi xa dưới chân núi truyền đến, cô nhóc do dự một chút, buông giỏ tre nhỏ xuống, theo phướng hướng phát ra âm thanh tò mò thăm dò gần hơn.
Cô chỉ muốn đến nhìn qua một chút thôi!
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé, không xem thì không có gì, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho nhảy dựng.
Tiểu Bảo Châu nháy mắt trừng lớn đôi mắt —— mấy người này, làm sao có thể béo như thế?
Ăn thứ gì thì mới có thể phì nhiêu như vậy?
Này là dạng gia đình gì đây???
Ngay lúc này, mấy người bên kia vừa vặn ngẩng đầu, vô tình thấy được trong bụi cỏ rậm rạp trên đỉnh núi phía bên kia lộ ra một cái đầu nho nhỏ hiếu kỳ: “Em...” Lời vẫn chưa nói ra hoàn chỉnh, Tiểu Bảo Châu giống như một con thỏ nhát gan bị dọa sợ, quay đầu liền chạy mất.
Mấy người nam nữ bên này hai mặt nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Sao em ấy lại chạy mất thế?
“Cô nhóc ấy muốn hỏi đường à?”
“Không thấy bóng dáng nữa.”
Tiểu Bảo Châu đeo giỏ tre nhỏ trên lưng.
Khoảng cách với bọn họ còn rất xa, cô bé nhất định có thể chạy trốn thành công.
Từ xa Tiểu Bảo Châu đã nhìn thấy sơn động phía trước, mừng rỡ chạy lại gần, không để ý vật gì đó đột nhiên xì xì áp tới đây, cô nhóc ngay lập tức dùng sức xua tay —— “Ku ku ku!”
Bảo Châu: “Sơn…… Gà rừng?”
Cô bé nhấc con gà rừng lên, hoảng hốt chạy trốn!
Chạy mau!
Tiểu Bảo Châu thu hoạch được chiến lợi phẩm đặc biệt, một chút cũng không dám trì hoãn, như một con thỏ xám nhỏ, cong đuôi chạy vọt về nhà.
Cô bé chạy quá nhanh, thoáng chốc cảm thấy cả người như đang bốc khói, vừa vào cửa liền đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ trước nhà, vẫn kiên quyết nắm chặt không buông con gà rừng chỉ còn hơi thở thoi thóp trong tay.
Hai con gà mái nuôi thả trong nhà đại khái cảm giác được toàn thân gà rừng tản ra hơi thở “Tử khí chết người”, hoảng hốt ‘ku ku ku’ vài tiếng tránh xa Tiểu Bảo Châu cùng gà rừng vài mét.
Tiểu Bảo Châu nghỉ tạm một lát liền lập tức đứng dậy, hai ba bước liền đem gà rừng trói thành quả cầu tròn, động tác nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát. Không chỉ nhanh gọn lẹ, còn uy hiếp hai con gà mái già đứng ở cửa run lên bần bật.
“Nếu mỗi ngày bọn mày không ngoan ngoãn đẻ thật nhiều trứng, đây chính là kết cục của bọn mày!” Đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào chúng, đuôi lông mày nhướn cao ra chiều uy hiếp.
Hung dữ, hung dữ quá đi! Hai con gà mai già uất ức ‘ku ku ku’ vài tiếng lại chạy biến. Tiểu Bảo Châu đem gà rừng ném vào hầm, lúc này mới cầm theo một quả táo chín mọng đã rửa sạch sẽ quay vào, vừa vào cửa, Bảo Nhạc đã loạng choạng đi đến, miệng bi ba bi bô kêu lên: “Chị chị!”
Tầm mắt bé con dính chặt vào quả táo, nuốt nước miếng: “Ăn.”
Bảo Châu không lập tức đưa táo cho Bảo Nhạc, ngược lại bế bé từ trong khung gỗ ra nói: “Đi tè trước rồi mới được ăn.”
Tiểu Bảo Nhạc nghe lời chị bé, chạy lạch bạch ra cửa giải quyết vấn đề cá nhân, động tác nhanh gọn lẹ, chốc lát sau đã về, tay nhỏ đều được rửa sạch sẽ, ngoan ngoan ngồi đó chờ ăn.
Chị em nhóc ngồi trên băng ghế nhỏ trước nhà, mỗi người một ngụm ăn hết quả táo nhỏ, Bảo Châu hiếm khi không hung dữ, cô nhóc sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của em trai, dịu dàng hỏi: “Bảo Nhạc, còn đói không?”
Bảo Nhạc lắc đầu, giơ quả táo đỏ thẫm trong tay lên, kiên định trả lời: “Ăn quả táo, không đói bụng nữa.”