Chương 26: Thu hoạch
“Anh Bảo Sơn, đỉnh núi bên kia có người!”
Hai anh em chụm đầu vào nhau, Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, lông mày nhướng lên nói: “Người thành phố bọn họ lên núi làm gì vậy nhỉ?”
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu trừng lớn như chuông đồng, lại nói: “Có phải hay không muốn lên núi kiếm miếng ăn? Nhưng mà bọn họ sống rất tốt, người lại béo thế kia cơ mà?”
Ở trong lòng cô bé, công nhân trong thành phố đều là người có tiền cả.
Bọn họ ăn đến no, mặc đến ấm, có thịt, có trứng, có lương thực, tóm lại là chả thiếu thứ gì.
Bảo Sơn nhìn cái đầu khác nhô lên từ đỉnh núi, mấp máy miệng, nghiêm túc nói: “Có điểm kỳ quái.”
Bảo Châu chống nạnh: “Chúng ta phải làm nhanh lên, bằng không liền có người cùng chúng ta tranh hạt dẻ.”
Hai đứa trẻ liếc nhau, động tác nhanh hơn, trong lúc đang làm việc cạnh nhau, Bảo Sơn còn dặn dò: “Đừng hái quá nhiều, bằng không chúng ta không mang xuống được.”
Tiểu Bảo Châu: “Em hiểu rồi.”
Hai người đẩy nhanh tốc độ, Tiểu Bảo Châu đang bận rộn, đột nhiên liền a lên một tiếng rồi nói: “Anh Bảo Sơn, anh nghe thử xem, giống như có thanh âm gì ……”
Bảo Sơn lập tức ngừng động tác trên tay, lỗ tai dựng lên.
“Có tiếng thầm thì……”
Tiểu Bảo Châu ánh mắt sáng lên, đối với Bảo Sơn há mồm: “Gà rừng.”
Hai đứa trẻ liền ra dấu hiệu cho nhau, không được phát ra thanh âm. Sau đó chúng thật cẩn thận di chuyển vị trí. Hai đứa nhỏ đều nhanh nhẹn, còn học được cách chặn đánh ở hai đầu. Bảo Sơn và Bảo Châu dịch sang bên cạnh một chút, lập tức nhìn thấy một con gà rừng có màu sắc sặc sỡ. Chầm chậm tiến gần tới sau đó liền nhào qua, động tác của Bảo Sơn nhanh hơn, đem gà rừng ôm vào người, cậu kích động nói: “Bắt được gà rừng rồi.”
Bảo Châu nhẹ gỡ bím tóc nhỏ hơi rối rồi vỗ tay: “Anh thật là lợi hại.”
Bảo Sơn sắc mặt hơi hơi đỏ, cũng mang thêm một chút đắc ý, cậu bé liền tìm một cành liễu đem gà rừng trói lại, lúc nâng con gà lên mới phát hiện ra, gà rừng không phải béo bình thường, mà là thật sự mập mạp. Cậu vò đầu nói: “Con gà rừng này thật biết cách ăn uống, có thể tự vỗ béo cho mình mập mạp đến vậy.”
Bảo Châu dùng sức gật đầu nói: “Vâng, em cũng thấy thế.”
Cô bé đi theo phía sau anh trai, thầm thì thầm thì: “Anh ơi, con gà ngày hôm qua em bắt được cũng béo nữa.”
Bảo Sơn: “Hai chúng ta đều lợi hại.”
Bảo Châu quệt miệng nói: “Em cảm thấy đỉnh núi bên này rất giàu có, gà rừng cũng có thể nuôi cho béo như vậy.”
Phải biết rằng, hai người bạn nhỏ này rất khó bắt được mấy động vật nhỏ trong núi, một năm bắt được một con đã là may mắn. Nhưng bây giờ liên tiếp hai ngày, bọn họ đều bắt được gà rừng, cho nên Điền Bảo Châu thấy rằng bên này thật là một khối phong thuỷ bảo địa.
Cô bé nhìn thấy Bảo Sơn đem gà rừng đặt vào trong sọt, lập tức vui vẻ nói: “Anh ơi, nếu lại hái thêm hạt dẻ, sọt của chúng ta sẽ đầy mất, không bằng chúng ta ở phụ cận tìm xem còn thứ gì tốt hay không.”
Bảo Sơn nhìn về phía hạt dẻ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ của Bảo Châu: “Được.”
Nếu mẹ cùng đi, sẽ mang thêm được rất nhiều rất nhiều hạt dẻ trở về, nhưng bọn họ thì không được. Bọn họ chỉ có thể mang được non nửa sọt mà thôi.
“Đây này, chúng ta ở chung quanh đây tìm một chút, bên này không ai tới, rau dại khẳng định rất nhiều.”
Tuy rằng nói muốn tìm thứ tốt, nhưng hai đứa nhỏ trong lòng chỉ hy vọng có thể tìm được ít rau dại, mà nếu vận khí tốt thì có thể tìm được nấm. Vậy đã tuyệt vời lắm rồi.
Tiểu Bảo Châu: “Em sang bên này, em…… Ơ kìa!”
Cô bé quay đầu lại, cao hứng nói to: “Anh ơi, bên này có trứng gà rừng.”
Bảo Sơn kích động hô to: “Nhiều hay ít? Nhiều hay ít?”
Bảo Châu: “Hắc hắc hắc…… Một hai ba bốn năm sáu……” Gãi gãi đầu: “Tiếp theo là bao nhiêu nhỉ?”
“Sáu bảy tám!”
Bảo Châu: “Đúng đúng đúng.”
Bọn họ có đi theo mẹ vào trong thôn theo học khoá xoá nạn mù chữ, cho nên đã biết đếm từ một tới mười. Nhưng mà học không vững, có đôi khi sẽ quên đi mất.
Cô bé ngỡ như mình đang nằm mơ, vui vẻ nói: “Có tám quả trứng gà rừng luôn nhé.”
Cô lôi kéo cánh tay của Bảo Sơn qua: “Mau mau mau, chúng ta tiếp tục tìm.”
Sau khi tìm được trứng gà rừng, hai người họ không còn gặp phải bất kỳ cái gì nữa, dù vậy, bọn họ vẫn tìm được rất nhiều rau dại. Đại khái chưa có người nào qua bên này kiếm đồ ăn, cho nên rau dại đặc biệt sum xuê.
Mùa thu, rau dại mọc không nhiều bằng mùa xuân, lại già một chút, nhưng so với cỏ dại thì cũng là thứ tốt rồi.
Rau xanh phải ăn quanh năm, cho nên không có thứ nào là không tốt hết.
Non một chút thì trực tiếp nấu lên, già một chút thì cho vào nồi hầm.
Nếu muốn tìm ra thời điểm nào vội nhất, mệt nhất trong năm, vậy tất nhiên đó là mùa thu. Cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều bận rộn, không có ai được nghỉ ngơi hết.