Chương 30: Tiếc của
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hai đứa gặp được người khác, nhưng đây là lần đầu tiên hai đứa tới gần người xa lạ như vậy.
Tiểu Bảo Châu mở mắt thật to nhìn chằm chằm vào hai người kia, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới. Hai người này còn khá trẻ, chỉ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi thôi.
Bọn họ leo núi rất giỏi, phải nói là cực kì giỏi, chẳng qua quần áo mà hai người mặc có chút kỳ quái.
Tiểu Bảo Châu không biết nên nói là quái lạ ở điểm nào, nhưng cô có thể khẳng định, quần áo bọn họ mặc trên người không hề giống quần áo của hai đứa.
Lại nhìn hai người kia. Dáng người cao gầy khoẻ mạnh, làn da trắng nõn văn nhã, vừa nhìn liền biết không phải người trong thôn.
Người trong thôn đều phơi nắng mỗi ngày, làn da đen nhẻm, còn bọn họ thì không.
Người trong thôn đều gầy nhưng gầy rất rắn chắc, còn bọn họ thì càng không.
Người trong thôn lúc nào trên mặt cũng lộ rõ sự mệt mỏi, hai người này lại trái ngược hoàn toàn.
Dáng vẻ bọn họ hiện giờ cũng rất mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi này là mệt mỏi nhất thời, chứ không giống như sự mệt mỏi quanh năm suốt tháng của người trong thôn.
Tiểu Bảo Châu nhìn chằm chằm hai người, trong lòng linh hoạt đánh giá. Mà trong khi hai anh em Bảo Châu đánh giá hai người Khương Lãng, thì Khương Lãng cũng đang nhìn bọn họ.
Chỉ là vừa nhìn họ, Khương Lãng liền nhíu mày, từ xưa tới nay, chưa bao giờ hắn thấy hai đứa bé nào lại gầy trơ xương như thế.
Hai đứa trẻ đều cực kỳ gầy, chỉ có cái đầu to, giống như trẻ con chỉ ăn mỗi sữa bột mà lớn, đầu to còn chân tay nhỏ nhắn như que củi, chỉ cần nhẹ nhàng gập một cái là có thể gãy lìa ra.
Khuôn mặt nhỏ cũng đen như mực, vừa nhìn đã biết là phơi nắng cả ngày.
So với những đứa trẻ mà hắn từng gặp, hai đứa bé này thực sự rất đáng thương.
Lại nhìn quần áo của chúng, khắp nơi đều là mụn vá, quần áo rách nát tả tơi, hắn nhăn mày càng sâu. Lúc trước hắn cứ kiên trì muốn sang bên này, chỉ vì hắn đứng từ xa nhìn, cứ có cảm giác hai đứa bé ấy có điểm gì không đúng lắm. Bây giờ khi nhìn tận mắt, hắn liền hiểu được, vì sao mình lại cảm thấy có điều gì đó không đúng?
Còn không phải bởi vì hai đứa bé quá nhỏ gầy ư!
Tuy nhìn từ rất xa nên không thấy rõ, nhưng hai đứa nhỏ gầy đến mức độ này, cũng làm người ta cảm thấy lo lắng thay.
Khương Lãng nhìn hai đứa bé. Người bạn nằm bên cạnh hắn cũng đang đánh giá chúng, anh ta nhăn nhó mặt mày, cảm giác như ngũ quan muốn dính cả vào nhau: “Trời đất. Tại sao hai đứa lại gầy đến như thế này?”
Mắt anh dừng lại trên đôi tay của cô bé, lúc này đang nắm chặt quần áo của cậu bé chắn trước mặt cô, đôi bàn tay ấy không khác gì cái chân gà.
Tiểu Bảo Châu không biết bọn họ là ai, cất giọng lanh lảnh nói: “Anh ơi, các anh là ai vậy?”
Nhìn thấy hai đứa bé vẫn đang cảnh giác cao độ, Khương Lãng chủ động mở miệng: “Anh tên là Khương Lãng, đây là bạn học của anh Trần Khả Ngôn. Bọn anh đều là sinh viên trên thành phố, đang theo học năm thứ 3. Chị của anh ở ngọn núi sát với bên này nhận thầu một miếng đất trồng trọt làm phát sóng trực tiếp. Anh và Khả Ngôn cùng đi xem náo nhiệt. Bọn anh vốn dĩ chỉ muốn leo núi rèn luyện thể lực một chút, kết quả liền nhìn thấy hai đứa……”
Anh đánh giá hai đứa trẻ rồi nói: “Anh nghĩ như thế nào cũng không yên tâm, vẫn là lại đây nhìn xem thì tốt hơn. Hai đứa sống ở trong núi sao?”
Tiểu Bảo Sơn lập tức nói: “Bọn em không ở trong núi!”
Bọn họ không thể tùy tiện nói cho người khác biết nhà của mình ở đâu.
Bằng không người ta liền biết nhà bọn họ có hạt dẻ.
Nhưng cậu lại không biết, mình chỉ là một đứa trẻ, nghĩ gì đều hiện cả lên mặt, đã bị người ta nhìn thấu hết cả rồi, Khương Lãng cười: “Bọn anh không phải người xấu.”
Hai đứa bé căn bản không tới gần bọn họ, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của anh.
Tiểu Bảo Châu đột nhiên cất giọng lanh lảnh: “Chúng em cũng chưa nói hai anh là người xấu.”
Cô bé thận trọng: “Anh Bảo Sơn, nếu mọi người đều thấy, ai gặp thì có phần, mỗi bên một nửa hạt dẻ đi.”
Bím tóc khô vàng của cô bé khẽ lay động, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Khương Lãng lúc này mới nhận ra, hai đứa bé đang ở bên này nhặt hạt dẻ, hơn nữa xem bộ dáng bọn chúng …… Hình như rất sợ bị bọn họ cướp thì phải?
Anh cười nói: “Em có thể chia ư?”
Bảo Châu: “Mỗi bên một nửa, nhưng phải giữ bí mật đấy.”
Mặc dù Tiểu Bảo Châu rất tiếc của. Nhưng mà đây là hạt dẻ trong núi, không phải của riêng nhà mình, hơn nữa hai đứa trẻ không thể tranh giành với hai người lớn. Bây giờ đem ra chia đều, mọi người đều có, ai cũng không cần cướp của ai.
Cô bé rất thông minh.
Khương Lãng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô bé, khẽ cười nói: “Anh không cần, hai đứa giữ lại ăn đi.”
Tiểu Bảo Châu khẽ nhếch đôi lông mày. Cô bé nghe vậy lại càng cảnh giác hơn. Đồ ngon như này, tại sao lại có người không cần?
Không cần mới làm người ta lo lắng!