Chương 37: Nấm
Đây cũng là thành quả của hai anh em, trước đó bọn họ cũng đã cố gắng đi học xoá nạn mù chữ rồi.
Thích Ngọc Tú lau cái trán đầy mồ hôi, gắt gao nhấp miệng.
Tiểu Bảo Châu mắt to trong sáng như sao trời nhìn mẹ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
Thích Ngọc Tú nhìn về phía con gái, lại nhìn hai khuôn mặt quan tâm bên cạnh, phiền muộn nói: “Chữ của bác cả con lại nhiều thêm.”
Cô buồn muốn khóc: “Cứ như vậy, sau này nếu bác cả con viết thư, có lẽ mẹ không thể đọc nổi nữa.”
Bảo Sơn cùng Bảo Châu hai mặt nhìn nhau, Bảo Châu tay nhỏ nhéo góc áo, nhấp miệng nhỏ buồn bã, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Vậy làm sao bây giờ?”
Thích Ngọc Tú thở dài thật mạnh một tiếng, lại tưởng tượng, nói: “Đi một bước tính một bước đi, lớp dạy xoá nạn mù chữ khẳng định còn mở lại, mẹ phải học để biết nhiều chữ hơn.”
Nói đến nơi đây, cô nhìn về phía hai đứa trẻ, nói: “Bác cả các con nói rất đúng, các con cũng nên đọc sách.”
Hai đứa bé động tác nhất trí nghiêng đầu.
Bảo Sơn lập tức nói: “Con không đọc sách. Con……”
Thích Ngọc Tú: “Con không đọc sách, ngay cả mẹ cũng không bằng. Con xem mẹ đọc thư mệt đến mức nào……”
Bảo Sơn: “……”
“Mẹ ơi, chúng con……”
Thích Ngọc Tú: “Cho dù muốn đọc sách, cũng là sang năm. Một năm thời gian, mẹ sẽ nỗ lực làm việc, tích cóp một chút.”
Bảo Châu nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Con gái đều không đọc sách.”
Thích Ngọc Tú trừng mắt: “Đây là ai nói bậy? Bác cả con nói, nam nữ đều giống nhau. Phụ nữ có thể đội nửa bầu trời. Con trai có thể đọc sách, con gái cũng có thể.”
Bảo Châu vò đầu, bím tóc khô vàng vốn dĩ đã lộn xộn. nay hoàn toàn lỏng le xuống dưới.
“Đây là bác cả nói sao?”
Thích Ngọc Tú: “Mẹ đã nghe bác cả con nói vậy.”
Cô nắm chặt nắm tay nói: “Sang năm mẹ sẽ cố gắng làm việc hơn.”
Cô móc ra đơn gửi tiền, trầm mặc một chút nói: “Bác cả các con gửi số tiền này cho chúng ta. Vậy là đủ tích điểm rồi.”
Chuyện đi học này phải đến sang năm, cho nên bây giờ cũng không quá sốt ruột.
Tuy rằng anh cả nói sẽ chu cấp tiền cho đứa nhỏ nhà mình đọc sách, Thích Ngọc Tú cũng không muốn. Dù sao anh cả của cô cũng không dễ dàng.
Thích Ngọc Tú vuốt ve đơn gửi tiền, nghiêm túc đem tin cùng đơn gửi tiền đều khóa trong tủ: “Chờ thu hoạch vụ thu kết thúc, mẹ đi lấy tiền, chúng ta cùng lên đại đội mua chút lương thực.”
Nhắc tới lương thực, Bảo Châu lập tức khôi phục ríu rít.
Bảo Châu: “Mẹ ơi, mẹ ơi, hôm nay chúng con nhặt thật nhiều hạt dẻ trở về……”
“Mẹ ơi, anh hai siêu cấp lợi hại, bắt được một con gà!!!”
“Mẹ ơi, chúng con còn tìm đến một ổ trứng gà rừng, ha ha ha……”
Thích Ngọc Tú trừng lớn hai mắt: Lợi hại, đúng là con trai con gái của cô!
.........
Mưa thu khiến cho mọi người xôn xao một hồi, mưa to không dứt tròn một ngày một đêm, mang đến vài phần lạnh lẽo, cũng mang mấy thanh niên trí thức đi đến đây.
Thanh niên trí thức trong thôn đương nhiên có không ít đề tài để bàn luận, chung quy thời buổi này những người được học hành đầy đủ có sự khác biệt rất lớn, lớn đến mức bọn họ khó mà có thể thu gọn khoảng cách.
Có điều, những chuyện đó cùng Bảo Châu một bé gái nho nhỏ thật ra cũng không có quan hệ gì, thậm chí các đứa nhỏ khác trong thôn nhìn thấy bọn họ còn bày tỏ lòng hiếu kỳ cùng hâm mộ.
Chỉ có người lớn cứ mãi chú ý xem con gái nhà nào xinh đẹp, con trai nhà nào sau này sẽ có tương lai. Ai nhìn vào liền biết là người có tiền, ai nhìn qua thì chính là những công nhân chăm chỉ.
Mấy đứa nhóc bọn chúng đương nhiên sẽ không chú ý vào các vấn đề như thế này.
Lực hấp dẫn của thanh niên trí thức đối với bọn nhóc, còn không bằng niềm vui khi đi chơi trên sông vô tình vớt được một con cá, hay ở trong núi may mắn nhặt được một quả trứng chim.
Mà hiện tại, tất cả đều không thú vị bằng việc nhìn thấy những cây nấm giống như măng mọc sau mưa ở trên núi.
Một đám nhóc cầm theo một chồng rổ nhỏ, đi xuyên qua núi rừng, núi rừng liên miên không dứt, vì vậy bọn nhóc cũng không dám đi vào quá sâu, quyết định tụ tập dưới chân ngọn núi nhỏ ở bên kia, có trai có gái, một đám nhóc đủ mọi độ tuổi khác nhau.
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu cũng không phải ngoại lệ, hai đứa nhóc mấy ngày này điều học theo Thích Ngọc Tú mỗi ngày bận rộn đến tối mới trở về đến nhà, từ sáng sớm liền mang theo rổ đi ra cửa, mấy hôm nay thật ra cũng không đi nhặt hạt dẻ. Cũng không phải là bọn nhóc cảm thấy nấm quan trọng hơn so với hạt dẻ.
Theo ý kiến của đám nhóc ở trong thôn, bọn chúng cảm thấy hạt dẻ quan tọng hơn so với nấm, ăn hạt dẻ có thể ăn đến no, nhưng nấm thì không đủ để ăn.
Nhưng hai đứa nhóc gần đây không dám đi nhặt hạt dẻ bên kia, sợ gặp được mấy anh trai sinh viên ngày hôm đó, cho nên chỉ đành phải ngậm ngùi từ bỏ căn cứ bí mật, hoạt động gần đây cũng phải bị buộc tạm dừng.
Không phải là mất mát to lớn sao.
Cho nên bọn họ cần phải nỗ lực đi hái nấm nhiều hơn mọi ngày.