Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 113: Ngự Thú Ấn Quyết (1)

– Ngự Thú Ấn của sư muội lại có tiến bộ, chúc mừng!  

Nhìn nữ tử đánh bại Đại Địa Khiếu Lang thì nam tử mặc hoa phục nói.  

– Đại Địa Khiếu Lang nổi danh phòng ngự cường đại, đúng là khó đối phó.  

Nữ tử nói, trong tay không biết sử dụng bảo vật gì, hào quang lóe lên, không ngờ lại thu Đại Địa Khiếu Lang vào bên trong.  

Lục Lâm Thiên ở xa quan sát tất cả nên cả kinh, nói như thế nào thì túi không gian, trữ vật giới chỉ đều không cách nào cất chứa vật còn sống, vật cô gái này xuất ra lại thu Đại Địa Khiếu Lang vào, xem ra là bảo vật.  

– Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?  

Nhưng vào lúc này, vào lúc này tên Vũ Sĩ bát trọng nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên ở cửa sơn cốc, nói lời này lập tức làm ba người khác nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, vừa rồi giao thủ với Đại Địa Khiếu Lang, bốn người này cũng đã nhìn thấy Lục Lâm Thiên.  

– Ta gặp được một dong binh đoàn cỡ lớn, đồng đội của ta đều chết, ta trốn tới đây, nếu không phải bốn vị vừa ra tay, ta đã trở thành đồ ăn của Đại Địa Khiếu Lang rồi.  

Lục Lâm Thiên nói, trong đây có không ít tiểu đoàn đội, chính mình biên ra một câu chuyện cũng không ai hoài nghi.  

– Thật sao, mấy người các ngươi bị dong binh đoàn nào tập kích?  

Thanh niên mặc hoa phục nói với Lục Lâm Thiên, thần sắc lãnh đạm nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chúng ta có sáu người, gặp được Bạo Lang dong binh đoàn!  

Lục Lâm Thiên nói, hắn cũng chỉ biết có dong binh đoàn này mà thôi.  

– Bạo Lang dong binh đoàn, xem thực lực ngươi hơi kém, có lẽ người của ngươi đoán chừng không khá hơn chút nào, Bạo Lang dong binh đoàn hung danh hiển hách, ngươi có thể trốn ra đã là vận khí không tệ.  

Tên Vũ Sĩ cửu trọng nói.  

– Đệ đệ, ngươi tên là gì, là từ đâu đến?  

Lúc này nữ tử đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên, đánh giá Lục Lâm Thiên, mỉm cười hỏi.  

Khoảng cách gần hơn, hương thơm xông vào mũi, Lục Lâm Thiên đánh giá cô gái này, tuổi chừng hai mươi, tuy cảnh đêm lờ mờ, nhưng khoảng cách gần thì không bị ảnh hưởng, cô gái này khuôn mặt có chút tinh xảo, làn da màu lúa mì khỏe mạnh.  

Trên người cô gái này mang theo khí thế bướng bỉnh, giống như con sói trong rừng, mà trang phục cô gái này kỳ lạ, thân trên là cái khăn bao phủ bộ ng.ực, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn mê người.  

Mà hạ thân mặc quần dài bao phủ hai chân thon dài, bờ mô.ng tròn ngạo nghễ, thân thể đầy hấp dẫn.  

Lục Lâm Thiên không khỏi nhìn nhiều vài lần, từ khí tức của cô gái này, đoán chừng là hoa hồng có gai.  

– Ta là Lục Lâm Thiên, đến từ thành Vụ Đô!  

Lục Lâm Thiên trả lời, bốn người này cũng không dễ chọc, tận lực đừng phát sinh tranh chấp gì đó, thiếu nữ này vậy mà gọi mình là đệ đệ, Lục Lâm Thiên cũng cười khổ.  

– Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì, còn nhìn nữa, ta móc mắt ngươi ra.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào hai chân nữ tử, tên thanh niên mặc hoa phục quát lên, trong mắt đầy lửa giận nhìn qua Lục Lâm Thiên.  

– Sư huynh, ngươi đừng dọa hắn, xem ra thực lực của hắn không mạnh, chúng ta đêm nay nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm ngày mai ra lại xuất phát.  

Thiếu nữ nhìn sơn cốc nói.  

– Hảo tiểu tử, ngươi đi đi, sơn cốc này là của chúng ta!  

Thanh niên mặc hoa phục nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Nội tâm Lục Lâm Thiên trầm xuống, việc nhỏ hắn nhịn, thực lực của mình không bằng bốn người này, chỉ có thể tỏ ra vẻ đáng thương  

Lục Lâm Thiên định rời khỏi, trong Sơn mạch Vụ Đô này ở cùng với người xa lạ cũng không phải là chuyện an toàn gì.  

– Sư huynh, ngươi bảo hắn rời khỏi đây rất nguy hiểm, trong đây có không ít yêu thú, còn có một chút dong binh đoàn hung danh hiển hách, nên cho hắn ở cạnh chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải ra khỏi Sơn mạch Vụ Đô!  

Nữ tử nhìn qua nam tử mặc hoa phục, lập tức nói với Lục Lâm Thiên, nói:  

– Đệ đệ, chúng ta nghỉ ngơi trong sơn cốc một đêm, ngươi đi cùng chúng ta ra khỏi Sơn mạch Vụ Đô, ngươi một người tại Sơn mạch Vụ Đô này quá nguy hiểm.  

– Không sao, ta sợ quấy rầy tới các ngươi!  

Lục Lâm Thiên quay đầu lại nói.  

– Sư muội ta bảo ngươi lưu lại thì lưu lại, nói nhảm cái gì, coi chừng ta gϊếŧ tiểu tử ngươi!  

Thanh niên mặc hoa phục quát lên.  

– Đệ đệ, ngươi nên ở cạnh chúng ta, đi theo bên người chúng ta, ngươi có thể an toàn rời khỏi Sơn mạch Vụ Đô!  

Nữ tử nói.  

– Vậy thì tốt!  

Lục Lâm Thiên do dự nói, vừa rồi Lục Lâm Thiên nhìn thấy tên thanh niên mặc hoa phục lộ ra lãnh ý với mình, chính mình cũng phải cẩn thận mới tốt.  

Năm người ở lại trong sơn cốc, đều tìm nơi sạch sẽ ngồi lại, đối với người tu luyện, bọn họ điều tức hai canh giờ còn hiệu quả hơn ngủ một đêm.  

Lục Lâm Thiên cẩn thận đánh giá bốn người, thanh niên mặc hoa phục dính vào nữ tử kia, hẳn là đang theo đuổi, nhưng mà xem thái độ của nàng ta thì rất đạm mạc.  

Đánh giá bốn người, Lục Lâm Thiên cũng có chút ngạc nhiên, vừa rồi thiếu nữ thi triển quang ấn kỳ dị, còn có thể thu yêu thú, đó rốt cuộc là cái gì, Lục Lâm Thiên cũng muốn biết, trong Thiên Linh Lục, Lục Lâm Thiên chỉ biết là muốn bắt yêu thú, cũng chỉ có Vạn Thú Nang của Vạn Thú Tông mà thôi.  

Vạn Thú Tông, một trong tam tông tứ môn của đại lục Linh Vũ, sánh vai với Vân Dương Tông, trong tông dựa vào yêu thú linh thú mà nổi danh, thực lực tông môn cường hãn, còn có không ít yêu thú linh thú ở trong đó, mà trong tông có thể luyện chế Vạn Thú Nang, có thể tùy thân mang theo yêu thú.  

– Đệ đệ, các ngươi đến Sơn mạch Vụ Đô bao lâu rồi?  

Nữ tử an vị trước mặt Lục Lâm Thiên, đánh giá Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Đã tám ngày!  

Lục Lâm Thiên lừa dối, nữ tử lại hỏi không ít vấn đề, đơn giản đều quanh co lòng vòng tìm hiểu thân phận của Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên biên lời nói dối, đó là vì cẩn thận, cũng nói bóng nói gió dấu diếm dấu vết tìm hiểu thân phận bốn người, cuối cùng đúng là bị Lục Lâm Thiên dò xét được.  

Bốn người quả nhiên là đệ tử Vạn Thú Tông, đến Sơn mạch Vụ Đô để lịch lãm mà thôi, bốn người cũng là sư huynh đệ, nữ tử tên là Lam Linh, thanh niên mặc hoa phục là Triệu Thanh, Vũ Sĩ bát trọng gọi là Lưu Bằng, Vũ Sĩ cửu trọng gọi là Nghiêm Thanh.  

Nhìn qua Lục Lâm Thiên cùng Lam Linh đang nói chuyện, sắc mặt Triệu Thanh đầy âm trầm.  

Một đêm qua đi, tia nắng ban mai chiếu xuống, trong sơn mạch xuất hiện sương mù nhàn nhạt như thiếu nữ xấu hổ, như ẩn như hiện, không khí cũng mát hơn không ít.  

– Được rồi, chúng ta đi, sớm rời khỏi Sơn mạch Vụ Đô này thôi!  

Lam Linh phun ra một ngụm trọc khí, duỗi eo ra, cái vùng bụng bằng phẳng lộ ra ngoài, bờ eo thon bé bỏng giống như linh xà, vô cùng vũ mị.  

Lục Lâm Thiên đứng dậy, cả đêm hắn giữ tâm thần, đề phòng nguy hiểm, nên có tâm phòng bị người ta mới tốt.  

Mọi người đứng dậy, lập tức rời khỏi sơn cốc, phương hướng chính là phía đông nam, từ trong lời Lam Linh, Lục Lâm Thiên biết được bốn người Vạn Thú Tông tiến vào Sơn mạch Vụ Đô cũng hơn một tháng, đang muốn đi thành Vụ Đô một chuyến, sau đó chuẩn bị trở về Vạn Thú Tông

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất