Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 360: Lại gặp lần thứ hai (2)

- Sắc mặt Vân Khiếu Thiên có chút không tốt, dường như hắn cũng không ngờ tới Lục Lâm Thiên lại chọn Vũ trưởng lão làm sư phụ.  

– Tông chủ, loại bối phận này đối với Tu luyện giả chúng ta không quan trọng lắm. Cha con là cha con, sư phụ là sư phụ, cũng không thể lẫn lộn một chỗ được.  

Lục Lâm Thiên nói, loại bối phận này đương nhiên hắn sẽ không để ý tới.  

– Đồ nhi của ta nói không sai. Ta mặc kệ a, hà tất phải quan tâm tới bối phận này. Bọn họ là cha con bọn họ, ta thu đồ đệ là việc của ta.  

Vũ trưởng lão nói.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi quyết định chưa? Muốn bái nhập làm môn hạ đệ tử của Vũ trưởng lão không?  

Vân Khiếu Thiên lại hỏi.  

– Đệ tử đã quyết định.  

Lục Lâm Thiên nói. Xem ra vị tông chủ này muốn hắn tìm một vị lương sư khác.  

– Được rồi, sau này ngươi chính là đệ tử của Vũ trưởng lão.  

Vân Khiếu Thiên có chút bất đắc dĩ nói.  

– Hảo đồ nhi của ta. Chúng ta đi thôi. Sư phụ mang ngươi đi tìm địa bàn.  

Vũ trưởng lão lớn tiếng nói.  

Vũ trưởng lão nói xong lập tức mang Lục Lâm Thiên đi ra khỏi đại điện. Chúng trưởng lão còn lại cũng chỉ có thể phiền não không ngớt. Thật ra bọn họ cũng không có ý trách cứ Lục Lâm Thiên, lại có chút tán thưởng, đều có hảo cảm với hắn. Chỉ là trong lòng có chút phiền muộn mà thôi.  

Lúc này, trong lòng những trưởng lão ở đây đều không nhịn được mà cùng xuất hiện một câu nói:  

– Củ cải trắng lại ném cho heo ăn, đệ tử tốt đều bị Vũ trưởng lão làm hư.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên rời khỏi, trong mắt Triệu Vô Cực bắn ra hàn ý.  

– Chư vị trưởng lão, Lục Lâm Thiên hiện tại đã là đệ tử của Vân Dương Tông chúng ta. Vũ giả tam hệ tiền đồ vô lượng. Ta hy vọng những trưởng lão ở đây có thể trợ giúp Vũ trưởng lão bồi dưỡng đệ tử này. Nếu như tiểu bối này trước đó có đắc tội với chư vị, ta nghĩ chư vị cũng sẽ không tính toán với tiểu bối chứ?  

Vân Khiếu Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt như vô ý nhìn về phía Triệu Vô Cực. Ánh mắt lạnh lùng kia của Triệu Vô Cực không giấu diếm được ánh mắt của hắn.  

– Chúng ta hiểu rõ.  

Các vị trưởng lão đáp, trưởng lão ở đây đều là nhân vật cáo già, người trong lời tông chủ là ai bọn họ đương nhiên biết.  

– Thiếu Du à, ngươi thích một mình ở đây hay cùng ở với hai sư huynh không nên thân của ngươi? Dù sao đi nữa cũng có rất nhiều chỗ.  

Ra khỏi đại điện, Vũ Ngọc Tiền nói, tâm tình của hắn hôm nay vô cùng tốt.  

Nhưng vào lúc này trên sân rộng trước cung điện có mấy thân ảnh xinh đẹp đang đi đến. Chính là đám người Lục Vô Song, Thúy Ngọc và nữ tử mặc cung trang kia.  

– Sư phụ, đệ tử…  

Lục Lâm Thiên vừa mở miệng thì trong mắt hiện lên một thân ảnh xinh đẹp. Đây là một nữ tử mặc cung tranh, tuổi chừng mười chín, đôi mắt to tròn, làn da mịn như ôn ngọc, cái miệng nhỏ nhắn, kiều diễm ướt át, hai sợt tóc mai tung bay trong gió tăng thêm vẻ phong tình, cái eo nhỏ nhắn lả lướt.  

– Tiểu thư, người xem là tiểu tặc kia.  

Trong chớp mắt nha hoàn bên cạnh nữ tử kia phát ra âm thanh kinh ngạc. Ánh mắt của nàng lúc này đang nhìn chằm chằm về phía Lục Lâm Thiên.  

– Tiểu tặc, đi mòn gót giày không tìm thấy. Không nghĩ tới ngươi lại tới đây.  

Lúc này nữ tử mặc cung trang màu xanh kia trong khoảnh khắc cũng nhận ra Lục Lâm Thiên đứng trước cửa đại điện. Tên tiểu tặc nhìn thấy toàn thân của nàng, làm sao nàng có thể quên được chứ.  

– Trời, tại sao lại là nàng….  

Lúc này Lục Lâm Thiên nhìn vào thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt này không khỏi hít sâu một hơi. Sao lại là nữ nhân tàn ác này a, hắn còn tưởng rằng cả đời sẽ không gặp lại nữ nhân này nữa, không nghĩ tới vận đổi sao dời mình lại gặp nàng.  

– Là Thiếu Du, đúng là Thiếu Du…  

Lục Vô Song lúc này ngẩn ra, vốn tưởng rằng nàng sẽ không gặp lại được hình bóng này nữa. Thế nhưng lúc này hình bóng này lại xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt giống nhau, toàn thân có chút tà khí nhàn nhạt, không phải là hắn thì là ai đây.  

– Tiểu tặc, ngươi chạy đâu.  

Lúc này sắc mặt nữ tử mặc cung trang màu xanh sầm xuống, chân khí bùng lên, trong tay xuất hiện quang mang màu xanh bắn thẳng về phía Lục Lâm Thiên, mang theo tiếng gió rít gào.  

– Vũ Phách tứ trọng.  

Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, nữ tử xinh đẹp này một năm rưỡi trước chỉ có tu vi Vũ Sư cửu trọng, không nghĩ tới hiện tại đã đạt tới Vũ Phách tứ trọng. Thiên phú tu luyện như vậy, so với bản thân hắn có được Âm Dương Linh Vũ Quyết cũng không kém bao nhiêu.  

Chân khí dưới chân chợt lóe lên, Lục Lâm Thiên chỉ có nhanh chóng thối lui, trong lòng hắn đã có bóng ma cho nên căn bản không dám đối đầu với nữ nhân này.  

– Trốn chỗ nào, hôm nay mà để cho ngươi chạy thoát bản tiểu thư sẽ không mang họ Vân nữa.  

Nữ tử xinh đẹp kia quát lên một tiếng, chân khí lóe lên, khí lưu chung quanh thân thể giống như đàn ngựa mất cương không ngừng nhộn nhạo, phát ra tiếng ầm ầm, trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra lửa giận.  

Nhìn Lục Lâm Thiên cấp tốc lui về phía sau, nàng khẽ nhún chân một cái thân thể hóa thành một đạo lưu quang xuyên qua tàn ảnh mang theo một đoàn quang mang, giống như linh xà xuất động trực tiếp hướng về phía Lục Lâm Thiên.  

– Tốc độ thật nhanh.  

Hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, tốc độ của nữ nhân này, cộng thêm thực lực, quả thực so với Ôn Tước kia là một trời một vực. Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác, nữ nhân này đem đến cho hắn một áp lực cực lớn.  

– Phong chi dực.  

Một đám chân khí tuôn ra, Lục Lâm Thiên mượn thế nhảy về phía sau. Lúc này phía sau hắn đã ngưng tụ đôi cánh màu trắng.  

– Ngươi không thoát được đâu.  

Nữ tử xinh đẹp kia lại quát lên một tiếng, chân khí bùng lên, phía sau nàng cũng xuất hiện đôi cánh. Tàn ảnh màu xanh trong tay xuyên thấu không khí mang theo một cỗ lực lượng sắc bén lần thứ hai nhắm về phía Lục Lâm Thiên.  

– Hồng Lăng… Ngươi làm gì vậy?  

Một màn này ngoài nha hoàn Đông Mai của nữ tử xinh đẹp kia, đoán chừng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Một lát sau Vũ Ngọc Tiền mới phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt biến sắc.  

Sưu sưu.  

Cũng trong nháy mắt này, trong đại điện có mười mấy đạo thân ảnh bay ra, chính là Vân Khiếu Thiên và chúng trưởng lão khác. Một lát sau lại có hơn mười đệ tử Vũ Phách cũng lục tục chạy ra.  

Mọi người nhìn chăm chú vào hai thân ảnh trên bầu trời đều nhướng mày.  

Phanh phanh.  

Hai người không ngừng giao thủ trên bầu trời làm vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.  

– Đông Mai, có chuyện gì vậy?  

Vân Khiếu Thiên nghi hoặc nhìn lên trên bầu trời nói.  

– Tông chủ, chuyện này…  

Khuôn mặt nha hoàn Đông Mai đỏ lên, nàng cũng không dám nói thời điểm nàng và tiểu thư tắm bị thanh niên kia nhìn hết nha. Nàng nhanh nhảu nói:  

– Tiểu thư từng bị tên tiểu tặc kia khi dễ cho nên hôm nay vừa gặp lại mới báo thù.  

– Tiểu thư bị khi dễ sao?  

Chúng trưởng lão tức thì sửng sốt. Yêu nữ này trong Vân Dương Tông không ngừng bắt nạt người khác nha, ai dám bắt nạt nàng, nàng không bắt nạt kẻ khác bọn họ đã phải thắp hương tạ ơn trời phật rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất