Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 363: Nhuyễn ngọc vào lòng (1)

Ngay lúc này đạo thân kia ảnh kia lăng không mà tới, hai tay vung lên mang theo một cỗ chân khí hoàng sắc hùng hồn, trong nháy mắt khiến cho không khí chung quanh chấn động.  

Phanh phanh.  

Trong không gian chấn động, đầu phượng hoàng do năng lượng của Lục Lâm Thiên tạo thành và cơn bão do thiếu nữ xinh đẹp kia trong nháy mắt vỡ tan, dưới sự tan vỡ của hai cỗ năng lượng kinh khủng như vậy, không gian chung quanh không ngờ lại không có một chút ảnh hưởng gì, ngay cả một chút rung động cũng không có.  

Người này lập tức vung tay lên, hai cỗ năng lượng kia lập tức hóa thành hư vô.  

Nhìn vào một màn trên không trung, khiến đám đệ tử Vũ Phách và đám người Lục Vô Song, Dương Diệu vẻ mặt khiếp sợ. Công kích của hai người quả thực vô cùng cường hãn, thế nhưng lại không tốn bao nhiêu sức lực đã bị đánh tan tác, loại thực lực thế này cũng chỉ có một từ kinh khủng để hình dung mà thôi.  

Trên bầu trời, Vân Thiếu Khiên đang chắp tay lăng không đứng đó. Một cỗ khí thế cường hãn kinh khủng lan ra bốn phía. Dưới cỗ khí thế mạnh mẽ kia khiến cho mọi người có cảm giác uy vũ thiên hạ, ngạo nghễ chúng sinh.  

– Vân Khiếu Thiên.  

Lục Lâm Thiên ở đằng xa lúc này cũng không khỏi khiếp sợ. Thực lực tông chủ Vân Khiếu Thiên quá mạnh mẽ, mạnh đến mức sự tồn tại của hắn trước mặt Vân Khiếu Thiên chỉ là một con kiến hôi mà thôi.  

– Đây mới là cường giả, là con đường mà ta truy cầu.  

Lục Lâm Thiên thầm nói trong lòng. Loại thực lực này, chính là thứ hắn luôn ao ước, bằng vào thực lực của hắn còn kém rất xa.  

– Được rồi, hai ngươi dừng tay đi. Đừng để bị thương chính mình.  

Vân Khiếu Thiên thu hồi khí tức của bản thân rồi lập tức lãnh đạm nói. Thế nhưng ánh mắt cũng không nhìn được mà nhìn Lục Lâm Thiên một lát. Vừa rồi hắn rõ ràng nhất, công kích của Lục Lâm Thiên không chút thua kém Hồng Lăng, mà Lục Lâm Thiên này mới chỉ là Vũ Sư cửu trọng mà thôi. Nếu so sánh, bực thiên phú như vậy quả thực khiến hắn vô cùng khiếp sợ.  

– Cha, con phải đánh cho tiểu tặc này một trận, bắt hắn…  

Nữ tử tuyệt mỹ kia vẻ mặt giận dữ, nhìn thấy phụ thân xuất thủ ngăn cản tức thì giậm chân nói.  

– Hồng Lăng, Thiếu Du sao lại chọc giận con vậy?  

Vân Khiếu Thiên nói.  

– Cha, tiểu tặc này…  

Nữ tử xinh đẹp này hé mồm muốn nói thế nhưng ngay lập tức lại nói không nên lời. Chung quy nàng cũng không thể nói tiểu tặc này đã nhìn hết thân thể mình.  

– Tông chủ, sự tình là như thế này…  

Lục Lâm Thiên khẽ cay mày, thầm nghĩ trong lòng. Đây chính là nữ nhi của tông chủ a, bản thân hiện tại không đắc tội nổi, hắn lập tức nói.  

– Tiểu tặc, ngươi dám! Nếu ngươi dám nói ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi yên.  

Nữ tử xinh đẹp kia thấy vậy tức thì sốt ruột, Lục Lâm Thiên vừa mới mở miệng nàng liền quát hắn.  

Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người tuy rằng có chút không rõ, thế nhưng cũng có thể nhìn ra được. Hai người này nhất đinh có chút hiểu lầm, không phải đại sự gì.  

– Được rồi Hồng Lăng, đừng hồ đồ nữa. Thiếu Du hiện tại là đệ tử của sư bá ngươi, cũng là sư đệ của ngươi, sau này không nên làm loạn như vậy.  

Vân Khiếu Thiên nói. Hắn đương nhiên biết nữ nhi của mình luôn ngang ngược kiêu ngạo, có lẽ giữa hai người thanh niên này cũng chỉ có hiểu lầm nho nhỏ thôi.  

– Cha, tiểu tặc này.  

Nữ tử xinh đẹp oán hận trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó đi tới bên người Vân Khiếu Thiên khẽ giậm chân, thở phì phò rời đi.  

– Thiếu Du, ngươi không sao chứ. Hồng Lăng bị ta nuông chiều thành hư rồi, ngươi đừng để bụng.  

Vân Khiếu Thiên không để ý tới nữ nhi của mình, hắn biết tính của nó không quá mấy canh giờ sẽ bình thường trở lại cho nên lập tức xoay người nói với Lục Lâm Thiên.  

– Tông chủ, đệ tử không sao, là do đệ tử lần trước có chút mạo phạm tới sư tỷ.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Thiếu Du, ngươi có sao không? Lần sau gặp phải Hồng Lăng tốt nhất ngươi nên trốn đi, nha đầu kia sư phụ cũng không thể trêu vào a.  

Hai người đáp xuống mặt đất, Vũ Ngọc Tiền liền nhanh chóng chạy tới bên người Lục Lâm Thiên.  

– Sư phụ, đệ tử không có việc gì.  

Lục Lâm Thiên nói, tuy rằng có chút thương thế, nhưng cũng không nặng cho lắm, điều tức một phen là có thể khôi phục.  

– Thiếu Du.  

Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên bên tai Lục Lâm Thiên mang theo một mùi hương nhàn nhạt, một bóng hình xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, ngũ quan tinh mỹ, da dẻ trắng nõn như ngọc, không phải là Lục Vô Song thì có thể là ai.  

– Vô Song tỷ.  

Nhìn vào thân ảnh trước mắt này Lục Lâm Thiên vẫn không nhịn được mà ngẩn ra. Một năm rưỡi này Lục Vô Song dường như càng ngày càng đẹp.  

– Ta còn trưởng rằng đời này ta không còn được gặp lại đệ nữa.  

Đứng trước người Lục Lâm Thiên hai mắt của Lục Vô Song có chút ướt át, cũng không biết có lực lượng nào thúc đẩy hay không mà nàng nhào tới trong lòng Lục Thiếu Du.  

Nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, Lục Lâm Thiên trong lúc vô thức kéo thân ảnh này vào trong lòng, hương thơm bay vào mũi, hai tay đặt nhẹ trên đôi eo tinh tế kia, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được trống ngực của mình trong nháy mắt gia tốc.  

Trước ngựcc có đôi thỏ ngọc của phái nữ dán vào khiến cho bên dưới Lục Lâm Thiên không tự chủ được mà có phản ứng, loại phản ứng này, thanh niên khí huyết cương phương quả thực vô cùng dễ phát sinh.  

– Vô Song tỷ, đệ không sao rồi, tỷ không cần lo lắng nữa.  

Lục Lâm Thiên ôm nàng trong lòng nói một câu, trong lòng tự nhủ không nên suy nghĩ bậy bạ. Thế nhưng phía dưới phản ứng lại ngày càng kịch liệt, thanh niên a, lên thì dễ xuống thì khó nha.  

– Um, đệ không làm sao là tốt rồi.  

Một lát sau, Lục Vô Song dường như cảm giác được mình có chút thất thố, hai má e thẹn đỏ bừng, nhanh chóng rời khỏi l*иg ngực Lục Lâm Thiên.  

– Thiếu Du, ta biết đệ sẽ không có việc gì mà.  

Độc Cô Băng Lan đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên, còn có hai người Dương Diệu, Thúy Ngọc nữa.  

Ba người vừa mới chứng kiến thực lực của Lục Lâm Thiên, đều vô cùng chấn động.  

– Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu các ngươi đều ở đây sao?  

Lục Lâm Thiên nhìn vào tam nữ, trang phục của Dương Diệu này luôn khiến người ta tức giận, đường cong linh lung, ngũ quan hoàn mỹ, dường như cũng càng ngày càng đẹp.  

Trong Vân Dương quần sơn, trên một ngọn núi cao vót trên mây, phía dưới có không ít mây mù lượn lờ.  

Trên ngọn núi có một đình viện nhỏ, bốn phía có không ít hoa tươi, đình viện cũng rất khác biệt so với những đình viện dưới chân núi.  

Sau khi rời khỏi đại điện, Lục Lâm Thiên theo sư phụ Vũ trưởng lão của hắn đi tới ngọn núi này. Đây là nơi mà Vũ trưởng lão cố ý vì Lục Lâm Thiên mà chọn. Trong Vân Dương Tông, đệ tử thân truyền hầu như đều có một nơi ở riêng cũng chính là nơi tu luyện của bọn họ.  

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng là đệ tử thân truyền, vốn Vũ trưởng lão muốn để Lục Lâm Thiên ở cùng với hắn. Thế nhưng Lục Lâm Thiên lại muốn chọn một ngọn núi để ở riêng, như vậy cũng tiện hơn không ít. Ở phương diện tu luyện hắn cũng có chút chuyện không nên bại lộ lúc này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất