Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 413: Cường giả hội tụ

Trong bầu trời, trên lưng một đầu yêu thú phi hành khổng lồ có mấy đạo thân ảnh nhảy xuống Địa Long đỉnh. Hai đạo thân ảnh xuất hiện, một người mặc hoàng bào, khí tức toàn thân bất phàm, đó chính là Đoạt Mệnh Thương Lý Giang Đạt bài danh thứ hai mươi trên Long bảng, chính là một nhân vật phong vân trong đám đệ tử trẻ tuổi của Vân Dương Tông.  

Bên người Lý Đạt Giang lúc này còn có một thân ảnh mặc hoa phục, người này ánh mắt nghiêm nghị, khí tức cực kỳ sắc bén khiến cho người khác không dám tới gần. Chính là Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, một cường giả bài danh thứ năm trên Long bảng, tôn tử của Triệu trưởng lão, trong Vân Dương Tông có địa vị cực cao.  

– Các ngươi mau nhìn xem, bên cạnh Triệu Kình Thiên kia còn có Lục Thiếu Hổ, hắn cũng là người trên Long bảng a. Có người nói hắn là đệ đệ của Lục Lâm Thiên.  

– Cũng không phải là cùng một mẹ sinh ra. Nghe nói quan hệ giữa hai bọn họ từ nhỏ cũng không tốt.  

Trong tiếng nghị luận của mọi người, mấy người đi tới một vị trí rồi nhắm mắt lại cũng không để ý đến những người khác đang nghị luận.  

Trên Địa Long đỉnh cũng có không ít thiếu nữ lúc này đang hưng phấn nghị luận, cường giả trong Long bảng tới không ít, cả đám đều dùng ánh mắt mang theo lửa nóng đánh giá. Chỉ là dường như không có mấy cường giả trên Long bảng vì nữ nhân mà tới. Hơn nữa cường giả trên Long bảng cũng không phải nữ nhân nào cũng để ý.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này số lượng người trên Địa Long đỉnh không ngừng tăng thêm, còn có không ít đệ tử lâu năm đang lục tục tới.  

Mấy vị hộ pháp phụ trách Địa Long đỉnh còn chưa tới cho nên lúc này mọi người chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Cũng không có bất kỳ kẻ nào dám náo động, dù sao ở đây cũng có không ít cường giả top mười trên Long bảng, nếu như bị bọn họ không vừa mắt, tới lúc đó bị giáo huấn một trận thì thảm rồi.  

Thế nhưng lúc này cũng có không ít người khẽ đàm luận, nếu như để đám cường giả top mười Long bảng đấu một phen, phỏng chừng sẽ vô cùng đặc sắc.  

Trong đoàn người lúc này có một thân ảnh xinh đẹp đang nhíu mày. Nàng nhìn về bốn phía dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Thân ảnh xinh đẹp, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất thanh nhã hấp dẫn không ít ánh mắt của nam đệ tử chung quanh, đương nhiên, người này chính là Lục Vô Song.  

– Vô Song tỷ, tỷ đang tìm Lâm Thiên sao?  

Độc Cô Băng Lan hỏi. Lúc này bên người Độc Cô Băng Lan còn có hai người Thúy Ngọc, Dương Diệu.  

Ngoài dự đoán của mọi người chính là bên người Dương Diệu lúc này cũng có hai người. Nếu như Lục Lâm Thiên ở đây tuyệt đối có thể nhận ra một người chính là Vương Quang Vương gia ở trấn Thanh Vân, một người chính là tỷ tỷ của Dương Diệu – Dương Mạn. Hai người này hiện tại cũng chính là đệ tử lâu năm của Vân Dương Tông.  

Hai người này vốn vẫn chèn ép Lục Vô Song, thế nhưng sau khi Lục Vô Song trở thành đệ tử thân truyền bọn họ cũng chỉ có thể vuốt mông ngựa mà thôi, mà Lục Vô Song cũng không thèm tính toán với bọn họ.  

– Ta… Không phải, ta tùy tiện nhìn một chút mà thôi.  

Lục Vô Song nói, ánh mắt có chút thất thần, trong lòng thầm nghĩ:  

– Không phải ta đến xem đệ, chỉ đến xem thi đấu đầu tháng mà thôi. Ta trốn trong đám người, ta không nhìn thấy đệ.  

– Vô Song tỷ.  

Trong đám người lúc này có mấy đạo thân ảnh đi tới trước mặt đám người Lục Vô Song. Chính là Lục Thiếu Hổ và Triệu Kình Thiên.  

– Thiếu Hổ.  

Lục Vô Song nói, Lục Thiếu Hổ cũng là đường đệ của nàng. Tuy rằng nàng biết tất cả mọi chuyện trong Lục gia, thế nhưng có một số việc nàng cũng không thể nhúng tay vào, mà khi thấy Triệu Kình Thiên bên cạnh Lục Thiếu Hổ hai hàng lông mày của nàng không khỏi nhíu lại.  

– Vô Song sư muội, muội càng lúc càng đẹp.  

Triệu Kình Thiên nói. Lúc này không ít đệ tử chung quanh đều tránh ra tạo một khoảng trống lớn. Ai cũng biết Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên là người truy cầu Lục Vô Song điên cuồng nhất, bọn họ cũng không dám trêu chọc tới Triệu Kình Thiên.  

– Đa tạ đã khen.  

Lục Vô Song nể mặt Lục Thiếu Hổ cho nên mới nói một câu, sau đó nàng lập tức xoay người lại, căn bản không thèm để ý tới Triệu Kình Thiên.  

– Triệu sư huynh.  

Mà sau khi nhìn thấy Triệu Kình Thiên, Dương Mạn tức thì đứng lên phía trước. Dương Mạn dưới bộ cẩm bào này những đường cong trên cơ thể của nàng được bộc lộ vô cùng rõ ràng. Làm toát lên vẻ kiều diễm, phong vận thành thục, vô cùng gợi cảm, bờ môi mềm mại mang theo hương thơm tỏa ra chung quanh. Quả thực đúng là đang khiêu khích Triệu Kình Thiên mà.  

Chỉ là Dương Mạn lúc này cũng không phải đang khiêu khích Triệu Kình Thiên, nhìn khuôn mặt như trăng tròn của Dương Mạn, đôi gò bồng đảo đầy đặn khiến cho những đệ tử chung quanh không ngừng chảy máu mũi.  

Mà Vương Lương bên người Dương Mạn lúc này nhìn thấy Dương Mạn trực tiếp vịn vào người Triệu Kình Thiên không khỏi thầm oán hận không ngớt. Hắn không dám làm gì với Dương Mạn, càng không dám làm gì với Triệu Kình Thiên.  

– Vô Song sư muội, đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ.  

Triệu Kình Thiên trực tiếp không để ý tới Dương Mạn, mặt dày đi tới bên người Lục Vô Song rồi hỏi.  

– Triệu Kình Thiên, Vô Song sư muội là của ta, ngươi cút ra cho ta.  

Nhưng vào lúc này, trong bầu trời có một đạo thân ảnh trong nháy mắt chạy xuống mang theo một cỗ kình phong sắc bén. Hai chân đáp xuống mắt đất khiến cho mặt đất xuất hiện vài vết nứt nhỏ.  

Mặt đất chung quanh khẽ run rẩy một chút, không ít đệ tử chung quanh khi nhìn thấy người này đều không khỏi kinh ngạc đồng thời cũng lập tức trở nên thoải mái. Người này có khí thế như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì hắn chính là Phách Đao Long Tam, là một trong những người theo đuổi Lục Vô Song.  

Phách Đao Long Tam, thân cao một thước chín, thân thể cứng rắn như sắt thép tỏa ra khí phách tuyệt đối. Lúc này hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Kình Thiên, khí thế như vậy cũng không thẹn danh xưng Phách Đao.  

– Hừ. Long Tam ngươi nói sai rồi. Vô Song sư muội không phải là của Triệu Kình Thiên, cũng không phải là của ngươi.  

Ngay khi Phách Đao Long Tam vừa đáp xuống mặt đất thì một thanh âm lập tức truyền tới. Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, lúc này có một thân ản toàn thân trắng như tuyết đang đáp xuống mặt đất. Thân thể nhẹ như chiếc lá.  

Nhìn kỹ thì không khó phát hiện ra dưới chân hắn có một dòng xoáy vô hình đang nhanh chóng thành hình, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách chừng trăm mét, không ngưng tụ đôi cánh bằng chân khí mà lại giống như đang lăng không mà đến. Một màn này khiến cho toàn trường kinh hô, bởi vì đây là hiệu quả của thân pháp Phù Quang Lược Ảnh của Vân Dương Tông, vô cùng giống lăng không phi hành.  

– Lăng Phong sư huynh.  

– Lăng Phong sư huynh, ta yêu ngươi.  

Thấy một màn này có không ít nữ đệ tử điên cuồng la hét. Bởi vì người này không phải là ai khác mà là Phi Ưng Lăng Phong, là tình nhân trong mộng của hầu hết những đệ tử trong Vân Dương Tông. Cường giả thứ bảy trong Long bảng, phong độ có, lại thêm anh tuấn bất phàm, thực lực cường hãn. Nam tử như vậy đủ để khiến cho nữ nhân điên cuồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất