Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 488: Biến thành người

Lục Lâm Thiên bật thốt:  

– Đẹp, rất đẹp.  

Vẻ đẹp này Lục Lâm Thiên chỉ biết lấy Thúy Ngọc ra so sánh, nhưng hai người khí chất khác hẳn nhau. Nếu nhất định muốn tìm điểm tương đồng thì cả hai nữ nhân có chung khí chất ngạo nghễ.  

Thúy Ngọc kinh ngạc nói:  

– Bạch Linh tiểu thư đẹp quá.  

Khiến một nữ nhân xinh đẹp khen ngợi sắc đẹp của nữ nhân khác, có thể thấy Bạch Linh đẹp tới mức nào.  

Bạch Linh nhìn Thúy Ngọc chằm chằm, nàng kinh ngạc kêu lên:  

– Không ngờ ngươi cũng rất đẹp, sao không thấy vết bớt đỏ trước kia nữa?  

Thúy Ngọc trả lời:  

– Vết bớt đó là giả.  

Bạch Linh tấm tắc:  

– Thì ra là vậy, lần đầu tiên ta thấy người đẹp như ngươi.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Bạch Linh tiểu thư đã đột phá thất giai rồi sao? Vậy là có thể…  

Lục Lâm Thiên thấy Bạch Linh hoàn toàn là hình người, chỉ có yêu thú thất giai mới làm được điều này.  

– Ngươi nghĩ đột phá thất giai dễ vậy sao?  

Bạch Linh liếc Lục Lâm Thiên:  

– Biến thành hình người phải đến đẳng cấp thất giai mới được. Linh thú biến hình người cần đến lục giai, hiện tại ta giống linh thú, là biến ảo chứ không phải biến hóa.  

Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:  

– Bạch Linh tiểu thư là yêu thú nhưng tại sao ở đẳng cấp lục giai vẫn có thể biến ảo ra?  

Bạch Linh trả lời:  

– Dù là linh thú hay yêu thú muốn biến hình người khó khăn hơn Vũ Giả nhân loại đột phá Vũ Vương, Linh Vương rất nhiều. Thân thể yêu thú biến thành người phải qua đau đớn tổng thể, gân cốt, huyết mạch toàn thân đều thay đổi mới thật sự biến hình người. Nếu biến hóa thành nhân loại thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh. Hiện tại ta chỉ có thể ngắn ngủi biến hình người, tối đa một canh giờ là ta sẽ trở về bản thể.  

Lục Lâm Thiên ngu người:  

– Ta nghe vẫn không hiểu được.  

Bạch Linh mỉm cười nói:  

– Ta ở trong này sáu ngàn năm, mỗi ba năm chỉ có thể tu luyện một tháng, thời gian khác thì không tu luyện được. Tuy lúc khác không thể tu luyện nhưng ta có thể tôi luyện tâm tính, đối với yêu thú chúng ta thì tâm tính vô cùng quan trọng. Trong sáu ngàn năm tâm tính của ta đã đến trình độ nhất định, hoặc nên nói là miễn cưỡng tới yêu thú bát giai.  

– Tâm tính!  

Lục Lâm Thiên hiểu, tâm tính không chỉ vô cùng quan trọng với yêu thú mà Vũ Giả, Linh Giả cũng cũng thế. Vũ Giả cấp thấp tu luyện chân khí, đến đẳng cấp nhất định thì đa số tu luyện tâm cảnh.  

Một vài cường giả thường kẹt lại ở đẳng cấp đỉnh phong nào đó mấy chục năm, hàng trăm năm mà không tiến bộ thêm được một bước vì không đủ chân khí. Mấy chục năm, trăm năm đó chân khí sớm được tu luyện đầy đủ, hoặc dựa vào linh dược rồi sẽ có ngày lấp đầy.  

Những cường giả này không thể đột phá là bởi vì tâm cảnh, khi tâm cảnh chưa đến thì mãi mãi không thể đột phá.  

Bạch Linh nói:  

– Tâm tính của ta không tệ cộng với sáu ngàn năm toàn tu luyện dựa vào năng lượng trong thánh trì, dùng thánh quả, mới rồi đột phá đến trung kỳ lục giai nên mới làm được điều này. Nhưng biến hình người chỉ có mỗi lần khoảng một canh giờ, cũng không che giấu khí tức được. Cường giả nhân loại bình thường rất dễ nhìn ra thân yêu thú của ta.  

Lục Lâm Thiên hiểu ra:  

– Thì ra là thế.  

Sáu ngàn năm là con số rất khủng bố, trong sáu ngàn năm đó dù không tu luyện thì tâm tính cũng sẽ đến trình độ rất cao. Trong sáu ngàn năm qua Bạch Linh ở trong mật địa chỉ có thể tu luyện tâm tính, có thể tưởng tượng trình độ tâm tính lên tới cỡ nào.  

Thúy Ngọc giật mình kêu lên:  

– Tu vi tâm tính của Bạch Linh tiểu thư cao như thế nếu đi ra ngoài thì tốc độ đột phá thực lực sẽ nhanh khủng khϊếp, ước chừng nhiều lắm hai trăm năm sau là đột phá đến bát giai.  

– Hai trăm năm.  

Bạch Linh giương đôi mắt hút hồn lên:  

– Hai trăm năm quá lâu. Trăm năm chắc đủ đến đẳng cấp bát giai rồi, hoặc có lẽ sẽ sớm hơn.  

Thúy Ngọca luôn bình tĩnh lúc này không kiềm được kinh ngạc kêu lên:  

– Một trăm năm là có thể đột phá đẳng cấp bát giai…  

Lục Lâm Thiên thót tim:  

– Đẳng cấp bát giai.  

Bát giai tương đương với Vũ Tôn, Linh Tôn. Loại đẳng cấp này là cường giả trong cường giả.  

Bạch Linh dịu dàng nói:  

– Tu vi tâm tính của ta đã đến đẳng cấp bát giai cộng thêm yêu thú chúng ta khó tu luyện tâm cảnh nhất, thực lực thì dễ tu luyện hơn. Cho nên miễn là có đủ năng lượng để ta tu luyện là ta sẽ luôn đột phá, trừ lúc đột phá thất giai hơi trục trặc một chút.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Bạch Linh tiểu thư, ý của người là chỉ cần có năng lượng liên tục cung cấp cho Bạch Linh tiểu thư tu luyện thì người sẽ đột phá mãi?  

Bạch Linh nhẹ gật đầu, nói:  

– Có thể nói vậy.  

Lục Lâm Thiên hóa đá:  

– Khủng bố vậy?  

Nhanh còn hơn khả năng thôn phệ của Âm Dương Linh Vũ quyết của Lục Lâm Thiên. Tâm tính của Bạch Linh đến đẳng cấp bát giai tựa như Âm Dương Linh Vũ quyết, miễn là thôn phệ liền đột phá, không có tác dụng phụ gì bởi tâm tính của Bạch Linh đã đến bát giai. Có thể tưởng tượng tốc độ tu luyện đó sẽ khủng khϊếp cỡ nào.  

Bạch Linh nói thêm:  

– Không chỉ mình ta, còn có Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, chúng nó đều như thế. Chúng nó ở trong này hơn ba ngàn năm, tu vi tâm tính đều đến đẳng cấp thất giai, tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh.  

Lục Lâm Thiên lần nữa chết đứng:  

– Đẳng cấp thất giai tức là tương đương Linh Vương, Vũ Vương trong Vũ Giả, Linh Giả, cường giả tuyệt đối? Chuyến này phát tài rồi!  

Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, bốn con yêu thú ngũ giai đã thần phục Tiểu Long, cái này không khác gì thần phục Lục Lâm Thiên. Bốn con yêu thú khủng bố như thế chờ khi đột phá thất giai, bên cạnh hắn sẽ có bốn Vũ Vương sẽ khủng đến cỡ nào?  

Bạch Linh nhẹ nhàng nói:  

– Lối ra chắc sắp mở? Chúng ta nên đi ra ngoài thôi.  

Lục Lâm Thiên mở miệng nói:  

– Ừm! Còn bảy ngày là ngày lối ra mở.  

Bạch Linh thì thào:  

– Bảy ngày, vậy là còn sớm. Với tốc độ của Nghịch Lân Yêu Bằng chắc hai ngày là đến nơi.  

Năm ngày sau, bên ngoài hiệp cốc, tảng đá cao ngàn thước đứng thẳng như tấm bai thông thiên. Trên bia đá có hai chữ cấm địa.  

Ba bóng người, bốn bóng thú, Tiểu Long cùng xuất hiện bên ngoài hiệp cốc.  

Bạch Linh nhìn hiệp cốc đăm đăm, ánh mắt lưu luyến.  

Thúy Ngọc đã trở về khuôn mặt xinh đẹp vốn có hỏi Bạch Linh:  

– Bạch Linh tiểu thư luyến tiếc rời khỏi đây đúng không?  

Bạch Linh khẽ thở dài:  

– Sáu ngàn năm luôn sống ở đây nên dĩ nhiên không nỡ.  

Đôi mắt Bạch Linh u buồn.  

Thúy Ngọc nói:  

– Sau này có cơ hội lại đến xem là được.  

Bạch Linh đáp:  

– Chắc không có cơ hội gì, nơi này đã rơi vào tay nhân loại. Có mấy nhân loại từng đi vào rất mạnh, ta không trêu vào nổi.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Bạch Linh tiểu thư, thánh trì trong đó thì làm sao?  

Ao nước năng lượng kia là thứ tốt, tiếc rằng Lục Lâm Thiên không thể mang đi nếu không đã giàu to.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất