Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 528: Thiên Kiếm môn (2)

Mà lúc này bốn phía cũng đã có vô số thân ảnh, quảng trường này giống như một sân bóng, từ thấp đến cao kéo dài ra xa. Nhân số bốn phía lúc này, Lục Lâm Thiên phỏng đoán có lẽ đã lên tới con số trăm vạn. Mà vừa rồi Sử trưởng lão cũng nói, bốn phía quảng trường này đủ để dung nạp hơn trăm vạn khán giả tới xem.  

Mà ở trên đài Lục Lâm Thiên cũng thấy có không ít ghế ngồi, hẳn là chuẩn bị cho một số khách và các thế lực đặc biệt ngồi.  

Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, Lục Lâm Thiên đánh giá trung tâm quảng trường, lúc này quảng trường bị chia thành hai mươi tám khu vực, trên mặt đất đánh dấu các số từ một tới hai tám, hẳn là để đánh giá các vũ đài.  

Mà bốn phía, Lục Lâm Thiên cũng nhanh chóng nhìn thấy một đội đệ tử Thiên Kiếm môn mặc khôi giáp, số lượng hai tới ba nghìn, cả đám khí tức cường hãn, đang duy trì trật tự trong quảng trường.  

Nhiều người đương nhiên sẽ hỗn loạn, có thể nhìn ra ngày hôm nay Thiên Kiếm môn cũng không dám sơ ý chút nào, nếu như trong thời gian diễn ra đại hội Tam tông Tứ môn xảy ra chuyện gì đó, mặc mũi Thiên Kiếm môn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.  

– Vân tông chủ, mời đi theo ta. Có lẽ mọi người của sơn môn khác đã tới rồi. Chưởng môn Thiên Kiếm môn chúng ta cũng đã chờ ở đó.  

Sử trưởng lão nói với Vân Khiếu Thiên.  

– Được.  

Vân Khiếu Thiên đáp một tiếng. Dưới sự dẫn đường của Sử trưởng lão, mọi người từ thông đạo sát biên giới đi lên một bậc thang. Bậc thang này không ngắn, chừng trăm bậc.  

Lúc này trước mặt mọi người xuất hiện một cái sân rộng chừng hai ba trăm thước, trên sân có không ít thạch trụ khổng lồ chống đỡ. Ngoài ra trên mặt sân lúc này còn có không ít ghế ngồi, chừng ba bốn trăm cái. Có hai ba trăm người lúc này đã ngồi xuống, nhìn thấy đám người đi lên, nhất thời ánh mắt đều tập trung vào bọn họ.  

– Ha ha, Vân tông chủ đại giá quang lâm, mấy ngày nay ta bận bịu tới tối tăm mặt mũi không tiếp đón được từ xa, mong Vân tông chủ không lấy làm phiền lòng.  

Một thanh âm sang sảng truyền đi, nói xong, một thân ảnh lam sắc hiện lên trước mặt đám người Vân Dương Tông.  

– Khí tức thật mạnh mẽ.  

Lục Lâm Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện, chỉ chợt lóe mà qua. Khí tức hoàn toàn thu liễm, dường như có người đang đánh giá thực lực của đám người bọn hắn.  

Người trước mắt hắn lúc này, tóc dài buộc sau đầu, mắt to, mày kiếm, mắt sáng như sao, mặt một bộ y phục màu xanh hiện lên khí tức bất phàm, tuổi tác chừng hơn bốn mươi, mà trên lưng người này cũng có một thanh trường kiếm màu vàng óng ánh.  

– Cổ trưởng môn khách khí rồi, gần đây đương nhiên là khổ cực, không phải hôm nay chúng ta vẫn gặp được nhau sao?  

Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói.  

– Cổ chưởng môn, Cổ Kiếm Phong.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng suy đoán ra thân phận người này. Người này chính là một trong thập đại cường giả, chưởng môn Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn.  

– Mời Vân tông chủ đi theo ta, những chưởng môn và tông chủ khác trên cơ bản đều đã đến đông đủ.  

Cổ Kiếm Phong đưa tay mời, lúc này mọi người phía trước cũng đã đứng lên.  

– Vân tông chủ, ngươi tới chậm.  

Một đại đán mặc trường sam màu đen tiến lên, ánh mắt khẽ đảo qua đám người phía sau Vân Khiếu Thiên rồi nói.  

– Vân tông chủ, đã lâu không gặp, xem ra những đệ tử lần này tới đây của Vân Dương Tông cũng không yếu nha.  

– Thực lực của Dương trưởng lão không ngờ lại tiến bộ nhanh vậy, chúc mừng.  

– Không nghĩ tới Vũ trưởng lão cũng tới đây, quả thực là khó có được nha.  

Từng thanh âm hàn huyen truyền tới, đám người Vân Khiếu Thiên và chúng trưởng lão đã bị không ít người vây quanh, tiến hỏi thăm khách khí truyền ra, dường như mọi người đều biết nhau.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên vẫn quét trên người chúng cường giả, từ cách mọi người nói chuyện với nhau, Lục Lâm Thiên không khó đoán ra thân phận của mọi người. Ngoại trừ chưởng môn Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn ra thì còn có chưởng môn Huyễn Hồn Môn Nhâm Trường Thanh, mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc cắt ngắn, thân hình gầy, hai mắt thâm thúy, khí tức trên người đều thu liễm lại, thế nhưng vô hình trung lại tỏa ra sự áp bách tuyệt đối.  

Chưởng môn Quy Nguyên Môn chính là Vi Bang Ngạn cũng ở trong đó, mái tóc ngắn, lông mày trắng xóa, vóc người có chút mập mạp, thân mặc trường sam màu trắng, cái bụng khiến cho người nhìn vào có cảm giác bị phệ, thế nhưng khí tức trên người cũng không kém Vân Khiếu Thiên chút nào, mà ánh mắt kia nếu nhìn vào không khỏi khiến cho người khác giật mình.  

Chưởng môn Huyền Sơn Môn – Chu Hoành Viễn, mặc trường sam màu đen, tuổi chừng bốn mươi, trên mái tóc đen có vài sợi tóc bạc, vóc người gầy gò, khí tức lăng nhân.  

Khi Lục Lâm Thiên nhìn thấy tông chủ Địa Linh Tông thì có chút ngoài ý muốn. Tông chủ Địa Linh Tông này không ngờ lại là một mỹ phụ nhân tuổi chừng chưa đến bốn mươi, là một nữ tử cực đẹp, ước chừng có lẽ là ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn không ra tuổi tác thực tế. Thế nhưng nhìn nàng lại vô cùng diễm lệ, yêu mị.  

Lục Lâm Thiên biết, tông chủ của Địa Linh Tông chính là Âu Dương Huyền Anh, từ khí tức mà phán đoán cũng không dưới các chưởng môn khác.  

Đánh giá những cường giả này, trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi xúc động.  

Mà ở phía sau mọi người còn có không ít trưởng lão các phái, khí tức thu liễm, thế nhưng trong không gian nho nhỏ lúc này lại có nhiều cường giả như vậy khiến cho trong không gian vô hình chung có áp lực.  

– Cường giả ở đây cũng không ít nha, không ít Vũ Vương còn có cường giả Linh Vương.  

Thanh âm của Cửu Vĩ Yêu Hồ Bạch Linh vang lên trong tai Lục Lâm Thiên.  

– Linh Vương sao?  

Lục Lâm Thiên đưa mắt đảo qua, lập tức rơi vào trên người một lão giả trưởng lão của Địa Linh Tông, thân mặc trường sam cũ kỹ, quanh người không có một chút khí tức ba động nào, thế nhưng sau khi nhìn vào hắn một lát cũng không nhớ nổi dáng dấp của hắn ra sao. Dựa vào cảm giác của mình, Lục Lâm Thiên suy đoán người này chắc hẳn chính là cường giả Linh Vương.  

Trong lúc mọi người hàn huyên, đám người Lục Lâm Thiên đương nhiên không có tư cách tham dự, đám người hàn huyên đều là đại lão một phương, những đệ tử còn trẻ như bọn họ không có tư cách xen vào.  

Ánh mắt khẽ đảo qua, Lục Lâm Thiên lập tức nhìn thấy phía trước có mấy thanh niên nam nữ, tổng cộng có năm đội ngũ, cả đám nam nữ này, nam thì anh tuấn bất phàm, khí độ hiên ngang, nữ thì dung mạo thanh tú, vóc người linh lung, hiện lên đường cong lồi lõm.  

Tu vi của đám người này đương nhiên không có mấy ai có thể tránh khỏi phán đoán của Lục Lâm Thiên, không ngoại lệ đều có tu vi Vũ Tướng, dường như còn có vài người có tu vi Linh Tướng.  

– Toàn là những đệ tử đứng đầu Tam tông Tứ môn.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tổng cộng ba mươi người này, người có tu vi kém nhất cũng là Vũ Tướng nhất trọng. Người mạnh nhất dường như đã tới Vũ Tướng tứ trọng, còn có mấy người, Lục Lâm Thiên cũng không thể nhìn thấu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất