Chương 05: Nửa đêm (năm)
Huyệt Thái Dương của Thương Chiết Sương ẩn ẩn giật, như son môi khẽ mím thành một đường.
Nếu là bình thường nàng đã có thể trực tiếp thi triển khinh công mà chạy, nhưng bây giờ lâm vào ác mộng, mặc cho nàng ba đầu sáu tay, Tiêu Lâm Xuân đều có thể dễ như trở bàn tay tìm được nàng.
Thế là, nàng phất tay áo một cái, dứt khoát ngồi xuống, bất quá chỉ là so đo tính nhẫn nại thôi, cùng lắm thì ở trong mơ ngủ tiếp một giấc.
Tiêu Lâm Xuân thấy Thương Chiết Sương tình nguyện ngồi yên tại đó, cũng không muốn cùng nàng nói nhiều một câu, tức giận đến nổi trận lôi đình, vừa định tiếp tục khóc lóc om sòm, thì đã thấy vạt áo đỏ buông xuống, lộ ra một đoạn tơ hồng buộc chuông nhỏ lấp ló.
Da thịt Thương Chiết Sương vốn cực kỳ trắng, tựa hồ lâu ngày không thấy ánh nắng, trên cổ tay trắng như ngọc kia, quấn lấy một sợi tơ hồng buộc chuông nhỏ, trông thế nào cũng đều vô cùng bắt mắt.
Tiêu Lâm Xuân dẹp bỏ ý định khóc lóc om sòm, thừa dịp Thương Chiết Sương không chú ý, xích lại gần cổ tay nàng.
Một cỗ linh lực cuồn cuộn bọc lấy chút âm khí nồng đậm, thấm vào chóp mũi nàng.
Dù nàng chỉ là một vòng chấp niệm bóc ra từ quỷ, nhưng cũng là cực âm thể chất, mùi hương này đối với nàng mà nói quả thực không khác gì hạn hán gặp mưa rào, khiến cho nàng hận không thể đem toàn bộ thân thể trực tiếp níu lấy cổ tay Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương chỉ cảm thấy trên cổ tay mát lạnh, liền thấy được vẻ mặt thỏa mãn của Tiêu Lâm Xuân, thế là không chút do dự đem cổ tay kia thu vào trong tay áo.
Tiêu Lâm Xuân vừa mới còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, trong đầu phút chốc lóe lên chút chuyện xưa trước kia, có điều những chuyện cũ này mới chỉ vừa hé lộ cái bóng hư ảo, đã bị động tác Thương Chiết Sương thu tay lại kia làm cho tan vỡ như bọt nước.
Nàng oán hận nhìn Thương Chiết Sương, vẻ mặt vô lại vừa rồi thoáng chốc trở nên điềm đạm đáng yêu, đến cả khuôn mặt dữ tợn cũng không còn dọa người như vậy.
Nhưng Thương Chiết Sương chỉ liếc nàng một cái, rồi tiếp tục ngồi tại chỗ như tảng đá.
"Thương cô nương..." Tiêu Lâm Xuân sợ hãi đụng đụng tay áo Thương Chiết Sương.
"... "
"Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên hạ vô song Thương Chiết Sương thương mỹ nhân?"
"... "
"Thương mỹ nhân, ngươi liền cho ta hít một hơi đi, nếu ta nhớ lại chuyện xưa trước kia, liền sẽ không quấn lấy ngươi nữa..." Tiêu Lâm Xuân nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có chút nghẹn ngào, mang theo âm cuối run rẩy.
Đuôi lông mày Thương Chiết Sương khẽ động.
Hoàn toàn chính xác, cứ hao tổn như thế này cũng chẳng phải chuyện hay, huống chi Phong Lộ lâu đến giờ Tý là phải đóng cửa. Nàng vốn đã nợ Tư Kính không ít, bây giờ lại ngủ ở Phong Lộ lâu khiến hắn thêm phiền phức, cũng có vẻ nàng người này không giảng đạo lý.
Nàng bất đắc dĩ vươn cổ tay, nhìn Tiêu Lâm Xuân lại biến thành một sợi khói đen mông lung, quấn lấy cổ tay nàng.
Tiêu Lâm Xuân dù không có thực thể, nhưng vừa mới chạm vào cổ tay Thương Chiết Sương, đã cảm thấy một dòng nước ấm lan khắp toàn thân, toàn thân kinh mạch phảng phất đều được đả thông, thoải mái vô cùng.
Sợi tơ hồng buộc chuông nhỏ kia, lại có hiệu quả kỳ diệu đến thế!
Thương Chiết Sương nhìn Tiêu Lâm Xuân đang cọ xát trên cổ tay mình, sắc mặt đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng cũng may Tiêu Lâm Xuân chỉ hít hai ngụm linh khí, liền cảm thấy đầu đau nhức.
Chuyện cũ như thủy triều mãnh liệt ập đến, không cho nàng một chút chuẩn bị cơ hội, trực tiếp tràn vào đầu nàng.
Nàng đã gần như quên mất mình bây giờ ngay cả quỷ cũng không tính, chỉ là một vòng chấp niệm rơi ra từ quỷ, hít sâu mấy hơi, sau đó rơi vào một mùa đông giá rét.
-
Không vực vào đông, trời tựa hồ luôn luôn tối tăm mờ mịt. Nơi này không giống bất kỳ nơi nào của triều cảnh, luôn toát ra khí tức âm lãnh, mà vào đông âm trầm, càng khuếch tán khí tức này đến cực hạn.
Người đi trên đường ai nấy đều bọc mình kín mít như bánh chưng, hoặc vội vã hoặc khập khiễng bước đi trên đường đá xanh kết băng. Mà Tiêu Lâm Xuân còn nhỏ tuổi, cái đầu chưa cao, dễ như trở bàn tay đã bị đám người che khuất.
Nhưng giữa những người đi đường mặc áo lông cừu hoặc áo bông ấm áp kia, nàng khoác bên ngoài chỉ một lớp vải bố mỏng manh, lại lộ ra vô cùng lạc lõng.
Vì đôi giày vải rách nát, lòng bàn chân của nàng đã bị cóng đến vừa cứng vừa tê dại. Nàng cúi thấp đầu, run cầm cập, rụt đôi tay đỏ bừng vào trong tay áo, giữa các ngón tay còn siết chặt lấy gói thuốc.
Số thuốc này đại khái đủ cho mẫu thân dùng trong ba năm ngày.
Nàng thầm may mắn trong lòng, hà ra một làn khói trắng mỏng.
Tiếng người xung quanh dần xa, nàng rẽ vào một con hẻm nhỏ âm u cũ nát.
Mặt đất trở nên càng gập ghềnh, lồi lõm hơn, nàng bước đi vô cùng cẩn thận, sợ sơ ý vấp ngã, làm đổ thuốc của mẫu thân.
Đi mãi, trước mắt nàng, vốn nên là mặt đất trống không, lại xuất hiện một đôi hài thêu màu đỏ.
Đôi hài thêu nhỏ nhắn, đường may vô cùng tinh xảo, nhồi bông căng phồng, phía trên thêu những đóa lá sen và hoa sen uyển chuyển, là kiểu dáng nàng chưa từng thấy bao giờ.
Tiêu Lâm Xuân ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.
Khuôn mặt kia phấn điêu ngọc trác, điểm xuyết hai vệt ửng hồng nhàn nhạt, dịu dàng khép hờ đôi mắt, chiếc mũi ngọc nhỏ nhắn xinh xắn tô điểm trên khuôn mặt, chỉ khiến lòng người trào dâng một cỗ yêu thương.
Có lẽ nào nàng lại quen biết tiểu thư khuê các nào đó chăng?
Người như nàng, sống trong con hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu này, quen thuộc với những kẻ ăn mày bên hông hẻm còn hơn, làm sao có thể với tới những nhà giàu sang quyền quý?
Nàng chớp chớp mắt, rồi cẩn thận nhìn lại khuôn mặt kia, muốn tìm ra lý do vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc.
Nhưng không nhìn thì thôi, càng nhìn kỹ, nàng càng hoảng sợ lùi về sau, bước chân trượt đi, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
—— Khuôn mặt này quả thật giống nàng đến năm phần! Chẳng trách nàng lại cảm thấy quen thuộc!
Tiêu Dung Thu bây giờ cũng chỉ là một cô nương nhỏ, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ kia, đã thoáng hiện vẻ thành thục và lão luyện không hợp với tuổi.
Nàng cũng chỉ mới tháng trước, vì nghe những lời xì xào bàn tán của đám thiếp thất bên phòng phụ thân, mới biết phụ thân lại có một đứa con gái với kỹ nữ bên ngoài.
Cũng may Lý thúc hiệu suất cực nhanh, chưa đầy một tháng đã tìm ra tung tích đứa con gái "lưu lạc bên ngoài" này của phụ thân.
Lần này nàng đến, chính là để cho nàng ta lựa chọn.
Hơi nước yếu ớt bốc lên từ bát cháo đậu đỏ nhỏ trước mặt, làm ấm đôi má tái nhợt vì lạnh cóng của Tiêu Lâm Xuân.
Một tay nàng bưng bát cháo, tay kia vẫn nắm chặt gói thuốc.
Những hạt đậu đỏ trong bát to tròn, đầy đặn, dưới ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, ánh lên vẻ trong suốt.
Tiêu Lâm Xuân ngày thường chỉ được uống cháo loãng nấu bằng kê, nào đã được ăn cháo đặc đến vậy, càng chưa từng thấy đậu đỏ bao giờ, mà chén cháo trước mặt còn được điểm xuyết thêm lạc và hạt sen, ngọt mà không ngán, thoang thoảng hương thơm ngát.
Nàng liếm môi, bụng réo lên một tiếng không đúng lúc, rồi cẩn thận nâng bát lên bằng tay trái, không kịp để ý bát sứ còn nóng hổi, khẽ húp một miếng cháo.
Đậu đỏ mềm mại không cần nhai nhiều đã tan ra trong miệng, lan tỏa một hương vị thơm ngọt.
Tiêu Lâm Xuân lại nuốt thêm hai ngụm nữa, chỉ cảm thấy chén cháo đậu đỏ này là thứ ngon nhất nàng từng được ăn trong đời.
"Cháo cũng đã ăn rồi, ngươi nghĩ thế nào?"
Tiêu Dung Thu ngồi đối diện nàng, Tiêu Lâm Xuân lặng lẽ ngẩng đầu, vụng trộm liếc nàng một cái.
Cô nương trước mặt mặc một chiếc áo khoác nhỏ, trên nền áo hồng điểm xuyết những vạt lông trắng muốt như tuyết, trông vô cùng ấm áp. Nàng có chút ghen tị, muốn trở thành người giống như nàng, nhưng khi cỗ hâm mộ mãnh liệt này vừa mới trỗi dậy, nàng đã siết chặt gói thuốc trong tay, thu ánh mắt lại.
Những lời Tiêu Dung Thu vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Về việc lựa chọn như thế nào, nàng cũng đã quyết định.
Thân phận Tiêu gia chẳng có ích gì. Tiêu Dung Thu nói đúng, dù nàng và mẫu thân có trở về Tiêu gia, địa vị có lẽ còn không bằng một người hầu trong Tiêu gia. Các nàng lâu nay sống trong con hẻm nghèo nàn này, càng không hiểu những chuyện đấu đá sau lưng trong phủ, huống chi mẫu thân còn mang bệnh trong người.
Nếu có thể dùng cái thân phận vô dụng này đổi lấy một khoản tiền bạc, đổi lấy việc chữa khỏi bệnh tật cho mẫu thân, thì cũng coi như một cuộc giao dịch công bằng.
Nàng im lặng nhìn Tiêu Dung Thu, muốn tỏ ra không quan tâm nói rằng mình vốn khinh thường cái thân phận này, nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn mang theo âm thanh rung động mơ hồ.
Mà Tiêu Dung Thu dường như đã sớm đoán được lựa chọn của nàng, khẽ nhếch đôi mày nhỏ nhắn, liền ra lệnh cho gã nam tử mặc áo vải xanh bên cạnh mang đến một bọc tiền.
Nàng ước lượng bọc tiền trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Hóa ra huyết mạch chí thân cũng có thể dùng tiền bạc lạnh lẽo để tính toán.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn như vậy, nàng không chắc có thể sống sót trong chốn hậu trạch tranh đấu, mà số tiền này ít nhất có thể giúp nàng và mẫu thân sống một cuộc sống yên ổn trong vài chục năm.
"Muội muội phải làm thế nào để ta thấy được thành ý của muội?"
Tiêu Dung Thu cười rất tươi, lộ ra vẻ tự phụ và ưu nhã của tiểu thư khuê các, nhưng Tiêu Lâm Xuân chỉ cảm thấy máu trong huyết quản mình dường như bị nụ cười ôn hòa kia đông cứng lại thành băng.
Nàng nhìn bát cháo đậu đỏ uống dở trên bàn, trước mắt phút chốc có chút mơ hồ, rồi hít sâu một hơi, đập mạnh chiếc bát còn vương chút hơi ấm xuống đất.
Lý thúc giật mình vì hành động bất ngờ của nàng, vô thức nhíu mày, nhưng Tiêu Dung Thu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, tựa như chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ đáy lòng nàng.
Nàng run rẩy nhặt những mảnh sứ vỡ trên đất, thân thể sợ hãi đến run rẩy.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, nàng lại kiên quyết dùng những mảnh sứ vỡ đó rạch lên khuôn mặt trắng trẻo không tì vết của mình.
Làn da non mịn bị những mảnh sứ vỡ cứa thành từng đường rướm máu, hình ảnh thảm khốc đến nỗi ngay cả Lý thúc, người đã quen với đủ loại thăng trầm thế thái, cũng không khỏi quay mặt đi.
Mỗi lần nhấc lên, mỗi lần hạ xuống, nàng và Tiêu Dung Thu ngày càng bớt giống nhau, mỗi một động tác của nàng đều xóa đi những ảo vọng, sự không cam lòng.
Ánh mắt Tiêu Dung Thu cũng khẽ giật mình.
Nàng vốn không muốn Tiêu Lâm Xuân làm như vậy, nhưng không ngờ cô nương này lại quyết liệt hơn nàng tưởng tượng.
Có lẽ là để bảo toàn chút lòng tự trọng ít ỏi đã bị chà đạp, có lẽ là không muốn lộ ra vẻ nhút nhát trước mặt nàng, Tiêu Dung Thu thấy rõ nàng rất sợ hãi, nhưng động tác trên tay nàng lại không hề chậm trễ.
Từ đó, con hẻm nghèo nàn kia thiếu đi một đôi mẫu tử nghèo khó, mà khu phồn hoa lại có thêm một cô nương xấu xí mang theo người mẹ bệnh tật.
Sự thật thường tàn khốc nhất, nhưng cũng trực quan nhất.
Tiêu Lâm Xuân bị hồi ức này dọa đến run lên một cái, tuột khỏi cổ tay Thương Chiết Sương.
Thì ra sự thật là như vậy, thảo nào Thương Chiết Sương lại nói đây chỉ là một cuộc giao dịch công bằng.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do chính nàng lựa chọn.
Nàng quên mất mình đã chết như thế nào, chỉ nhớ sau khi mẫu thân qua đời đã để lại một chiếc ngọc bội, mà biến thành một vòng quỷ hồn, nàng chỉ muốn tìm lại thân phận Tiêu gia thuộc về mình.
Đây có lẽ là chấp niệm khó quên nhất trong cuộc đời nàng, nên mới cứ mãi bồi hồi ở nhân gian, không muốn buông tha chính mình.
Có lẽ vì Tiêu Lâm Xuân đã thấu hiểu chấp niệm của mình, Thương Chiết Sương lẽ ra phải tỉnh từ lâu bỗng mở mắt trong bóng tối.
Trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tay nàng cũng bị gối đến tê dại.
Nàng định đưa tay lên, duỗi duỗi gân cốt. Nhưng trong đêm hè vốn có chút oi bức này, một bàn tay lạnh buốt không biết từ đâu đến, bỗng chốc nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Bàn tay kia còn mang theo những giọt nước trơn ướt, khiến con ngươi nàng hơi giãn ra, dây thần kinh trong đầu cũng căng thẳng tột độ.