Đồ Chơi Lật Mình Làm Chủ

Chương 1:

Chương 1:
"Hà Bình An, có phải cậu bị Cố Mẫn Tắc bắt nạt không? Đi, chúng ta cùng nhau đi mách thầy."
Lộ Chu Minh nhìn vết bầm trên cánh tay tôi, mắt trợn tròn: "Dù có thế lực nhà họ Cố, anh ta cũng không thể tùy tiện ức hiếp bạn học như vậy chứ."
"Không phải, không phải." Tôi vội vàng xua tay: "Anh ấy không có bắt nạt tôi, đây là hôm qua hai đứa tôi nghịch trên giường không cẩn thận va vào thôi."
Mắt Lộ Chu Minh càng trợn to hơn: "Má ơi, cậu ngủ chung giường với anh ta á? Còn đắp chung chăn nữa? Cậu đúng là đồ chơi của anh ta rồi còn gì."
Tôi gật đầu, bọn tôi ở cô nhi viện đều ngủ chung một giường mà.
Nhưng tôi không hiểu vế sau của cậu ấy: "Hai đứa mình đều là con trai, tôi chỉ nghe nói người có tiền coi phụ nữ như đồ chơi thôi, còn có kiểu chơi đàn ông nữa à?"
Lộ Chu Minh lộ ra vẻ mặt thâm sâu khó dò: "Đương nhiên là có rồi, người càng có tiền thì sở thích càng kỳ quái, Cố Mẫn Tắc chắc chắn là biến thái rồi."
Thật ra, tôi không hiểu tại sao mọi người đều bảo tôi phải cẩn thận với Cố Mẫn Tắc.
Ngày đầu tiên đến Cao trung số 9, cậu bạn béo ngồi bên cạnh chỉ vào một nam sinh cao gần mét chín ở hàng ghế sau giới thiệu với tôi:
"Cố Mẫn Tắc, con trai độc nhất của nhà họ Cố, bá đạo lạnh lùng tính khí thất thường, tính cách tệ hại. Chỉ vì người khác làm phiền giấc ngủ của anh ta mà anh ta từng đạp gãy chân người ta đấy."
"Cậu ngàn vạn lần đừng có lại gần anh ta, nếu không cậu sẽ khổ sở đấy."
"Nhà họ Cố? Lợi hại lắm hả?" Tôi có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Cố Mẫn Tắc, không hiểu thì cứ hỏi.
Cậu bạn kia nhìn tôi như nhìn thấy người tiền sử chưa tiến hóa trên đỉnh núi: "Đương nhiên rồi, nhà họ Cố là gia tộc giàu có có tiếng trong tỉnh đấy..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt cậu ta đã chuyển về phía sau tôi: "Ôi Tiểu Vũ cậu đến rồi à! Mau ngồi đi!"
Vừa nói vừa dùng sức kéo tôi và cặp sách xuống khỏi ghế: "Được rồi được rồi, cậu đi chỗ khác ngồi trước đi, bạn cùng bàn của tớ đến rồi."
Nhưng cả lớp trừ chỗ bên cạnh Cố Mẫn Tắc ra đều đã ngồi kín người.
Tôi chỉ có thể xách cặp đứng bên cạnh, nhìn đám bạn học xa lạ trong phòng mà ngơ ngác không biết làm gì.
Cố Mẫn Tắc lại sải bước đi tới, một tay nhận lấy cặp sách trong tay tôi đặt lên chỗ bên cạnh anh: "Chỗ bên cạnh tôi còn trống, cậu ngồi tạm với tôi đi."
Vừa nói, anh còn dùng khăn ướt lau sạch mặt bàn và hộc bàn cho tôi.
Anh ấy tốt thật.
Thế là, tôi và Cố Mẫn Tắc trở thành bạn cùng bàn.
Hơn nữa Cố Mẫn Tắc hoàn toàn không giống như những gì cậu bạn béo kia nói, anh ấy nhiệt tình thân thiện.
Trước khi vào học thì mua bữa sáng cho tôi, giờ thể dục thấy tôi không mang nước thì đưa bình nước của anh ấy cho tôi uống, giúp tôi mang cặp sách nặng trịch về ký túc xá đều là chuyện thường ngày.
Vì bạn cùng phòng thống nhất ý kiến bài xích tôi, ở chỗ thầy quản lý thì ra sức nài nỉ không chịu ở cùng phòng với tôi, anh ấy còn mời tôi đến ở cùng căn nhà gần trường của anh ấy, thật sự đã giúp tôi một chuyện rất lớn.
Có được một người bạn tốt như vậy trong môi trường mới khiến tôi cảm thấy vô cùng may mắn.
Nhưng Lộ Chu Minh bây giờ lại nói tôi chẳng qua chỉ là đồ chơi của Cố Mẫn Tắc.
"Không phải đâu, Cố Mẫn Tắc không phải là người như vậy." Tôi cố gắng giải thích với Lộ Chu Minh, hình tượng của Cố Mẫn Tắc khác với những gì mọi người nói.
Cậu ta lại lộ vẻ thương hại: "Cậu thấy anh ta mua bữa sáng cho bạn học nào chưa? Cho ai đến nhà anh ta bao giờ chưa? Sao cứ phải 'nhiệt tình thân thiện' với một mình cậu?"
"Kiểu đối xử không cân xứng này giữa bạn bè làm sao có ai chấp nhận được? Anh ta chắc chắn có ý đồ không bình thường với cậu."
Thấy tôi không biết phản bác thế nào, Lộ Chu Minh thương hại nhìn tôi một cái: "Bình An, cậu vẫn nên tránh xa Cố Mẫn Tắc ra thì hơn, cứ thế này cậu sớm muộn gì cũng chịu thiệt thôi."
"Anh ta chắc chắn là muốn lừa gạt sự tin tưởng của cậu, khiến cậu nợ anh ta một ân tình lớn, cuối cùng sẽ lại chơi xỏ cậu đấy!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất