Chương 9:
Mẹ Cố còn định nói thêm gì đó thì bị Cố Mẫn Tắc vội vàng ngăn lại, lần này trong giọng điệu anh thực sự có chút cầu khẩn: "Mẹ à, trước mặt em bé thì giữ cho con chút mặt mũi đi chứ."
"Ấy, em bé nào, anh đừng có mà ăn nói lung tung trước mặt dì." Cố Mẫn Tắc nói nhanh như gió, tôi muốn bịt miệng anh cũng không kịp.
"Thật là em bé rồi hả? Con không có gạt mẹ chứ?" Mẹ Cố nghe vậy mới buông tay ra, quay đầu nhìn tôi: "Bình An này, con không được gạt dì đâu đấy."
"Thật... thật không có mà."
Dạo gần đây tôi có lén lút tìm hiểu thông tin, biết rằng chuyện tình cảm giữa những người đồng giới vốn dĩ không được người lớn tuổi chấp nhận, huống chi Cố Mẫn Tắc lại là con một trong nhà, gia đình anh ấy làm sao có thể đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau chứ?
Vậy nên dù có không còn ở bên nhau nữa, tôi cũng không thể để gia đình Cố Mẫn Tắc thất vọng về anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi chua xót.
"Sao lại không ở bên nhau chứ? Thằng bé đồng ý từ hồi còn bé tí rồi mà?" Mẹ Cố vừa nói vừa lấy ra từ hộp quà một tấm ảnh được giữ gìn rất cẩn thận đưa cho tôi.
Tôi ngơ ngác nhận lấy tấm ảnh, chỉ thấy trong ảnh Cố Mẫn Tắc và một cô bé đứng cạnh nhau, cười đến mức lộ cả hai hàm răng trắng tinh.
Nhìn khuôn mặt cô bé, tôi thấy quen quen nhưng lại không thể nhận ra.
"Dì ơi, đây là..." Tôi nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ Cố, cố gắng lục lọi những gương mặt trong trí nhớ, nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra người còn lại trong ảnh là ai.
"Là con đó Bình An." Mẹ Cố nhìn vẻ ngơ ngác của tôi, ánh mắt dịu dàng hẳn đi, mang theo chút ẩm ướt: "Thằng bé ngốc này, con chịu khổ rồi."
Ánh mắt ấy không giống sự thương hại của các thầy cô, cũng không mang theo một chút ghét bỏ nào, giống như ánh mắt mà viện trưởng khi còn sống nhìn tôi vậy, dịu dàng và đầy yêu thương.
Giống như mẹ.
Nhưng dù tôi có cố gắng nhớ lại thế nào, cũng không thể nhớ ra một chút gì về cha mẹ mình.
Cuối cùng, dưới sự kể lại của Cố Mẫn Tắc và mẹ Cố, tôi mới hiểu rõ ngọn ngành sự việc:
Cha mẹ tôi vốn là hàng xóm của cha mẹ Cố, họ bận rộn công việc, tôi và Cố Mẫn Tắc thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với nhau qua hàng rào hoa văn gỗ thưa ngăn cách vườn.
Vì mẹ tôi thích con gái nên hay cắt tóc cho tôi, tuổi còn nhỏ nhưng đường nét trên gương mặt tôi lại thanh tú, thêm vào đó tôi còn được ăn mặc như một bé gái, thế nên Cố Mẫn Tắc cứ đinh ninh tôi là em gái nhà hàng xóm.
Cố Mẫn Tắc hồi nhỏ không lạnh lùng như bây giờ, vẫn là một cậu bé hoạt bát, tươi sáng.
Thời gian đó, mỗi khi cha mẹ Cố về đến nhà, đều nghe thấy Cố Mẫn Tắc còn bé tí đã ra vẻ người lớn nói không ngừng: "Con sẽ cưới thiên kim nhà họ Hà ở nhà bên cạnh là Hà Bình An, liên hôn với nhà họ Hà nhất định sẽ giúp nhà chúng ta thăng tiến!"
Tuy nhiên, khi cha Cố hỏi tài sản nhà họ Hà có bao nhiêu, chủ yếu làm trong lĩnh vực nào, thì anh lại không nói được một câu.
Ngược lại, khi hỏi em gái nhà họ Hà có xinh đẹp không, Cố Mẫn Tắc lại hớn hở: "Đương nhiên là xinh đẹp rồi! Mắt em gái to tròn long lanh, trong đáy mắt có một nốt ruồi son, đỏ như hoa hồng mẹ trồng ở sau vườn vậy đó..."
Sau khi hiểu rõ tình hình, hai nhà Cố và Hà đã để chúng tôi chơi với nhau một thời gian rất dài.