Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 147: Bảo bối bị bỏ quên

Chương 147: Bảo bối bị bỏ quên
“Có người nhắm vào Ma Thiên Các?” Trên mặt Minh Thế Nhân tràn đầy nghi hoặc. “Sao muội biết?”
Canh Tử Trấn tuy cách Ma Thiên Các không xa nhưng cũng là có khoảng cách.
Người trên Ma Thiên Các bình thường nếu không xảy ra chuyện gì đặc thù thì sẽ không rời khỏi Kim Đình Sơn.
Trước đó sư phụ muốn thu thập tin tức ngoại giới nên để Tiểu Diên Nhi đến dịch trạm ở Canh Tử Trấn nghe ngóng, nhưng dạo gần đây Tiểu Diên Nhi cũng không ra ngoài nữa.
Chiêu Nguyệt thì không cần phải nói, gần đây nàng luôn một mực ở trong phòng chữa thương để khôi phục tu vi.
“Có người mật báo.”
“Người nào?”
“Kẻ đến báo tin là người bình thường, hẳn đã có cao nhân chỉ điểm cho hắn. Ta phái mấy nữ tu cải trang đến Canh Tử Trấn điều tra việc này, xác nhận Canh Tử Trấn đúng là có dị động.”
Chiêu Nguyệt dừng lại một chốc rồi tiếp tục nói: “Canh Tử Trấn có ba ngàn kỵ binh đóng quân, điều này không đáng sợ. Nhưng ngoài ra còn có hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào lúc ẩn lúc hiện, thường phiêu đãng ở vùng lân cận Canh Tử Trấn.”
Minh Thế Nhân không biết nói gì. “Muội mô tả bọn họ cứ như là cô hồn dã quỷ vậy.”
“Ách… Tứ sư huynh, trọng điểm vấn đề đâu phải ở đó.”
“Muội nói tiếp đi.”
“Đám tu hành giả mặc hồng bào này hẳn là hậu nhân thập vu mấy ngày trước đã đến bái phỏng Ma Thiên Các. Cho nên… ta hoài nghi là bọn họ đang giở trò quỷ.” Chiêu Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình.
Minh Thế Nhân lộ vẻ khinh thường. “Sư phụ đã không thèm so đo với bọn hắn, bọn hắn còn dám không phục?”
“Dù sao bọn hắn cũng đến từ trong cung, kẻ đứng sau màn… tuy ngoài mặt kiêng kỵ thực lực Ma Thiên Các nhưng rất có thể lại ở sau lưng làm ra một số việc động trời.” Chiêu Nguyệt nói.
Minh Thế Nhân gật gù, nhìn Chiêu Nguyệt bằng ánh mắt dò xét. “Ừm, chuyện này cứ giao cho ta đi…”
“Làm phiền tứ sư huynh rồi.”
“Tu vi của muội khôi phục thế nào rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Khoảng năm thành. Công pháp Minh Ngọc Công có ưu thế về thiên nhiên, sau khi được sư phụ bù đắp thì càng có lợi hơn cho tu vi của ta.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Vậy là tốt rồi…” Minh Thế Nhân gật đầu.
Ông ——
Phía mật thất truyền đến tiếng cơ quan di động.
Lục Châu chậm rãi bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng bước vào đại điện.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt.
Lần này đi lấy bảo rương, độ trung thành của Minh Thế Nhân chưa từng dao động… Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải đều là người am hiểu cách thu phục lòng người, nhưng Minh Thế Nhân không bị bọn hắn mê hoặc, nói rõ hàng loạt những hành động trước đó của Lục Châu đã có hiệu quả rất lớn.
Độ trung thành của Chiêu Nguyệt đã tăng lên không ít, tuy vẫn chưa đạt tới 70% nhưng vẫn đang trong trạng thái không ngừng tăng lên.
Lục Châu mở miệng nói: “Các ngươi nói chuyện vi sư đã nghe thấy.”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ… đồ nhi thấy đám người này không biết tốt xấu, ngoài mặt thì đi cầu hoà, sau lưng lại lén lút ngấp nghé Ma Thiên Các. Đồ nhi nguyện ý xuống núi!”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Chỉ e sự tình không đơn giản như vậy… Nếu Mạc Ly biết thực lực của Ma Thiên Các há lại sẽ chỉ chuẩn bị có mấy thủ đoạn này.”
“Ý của sư phụ là…?”
“Thập vu am hiểu về trận pháp. Vu Sinh và Vu Quan tuy vẫn kiệt lực ẩn giấu tu vi nhưng sẽ không thấp hơn tứ diệp.”
Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt vừa nghe đã giật mình.
Trong tu hành giới, tu hành giả cấp thấp rất đông đảo.
Vào Phạn Hải cảnh ngự không phi hành chỉ mới được xem là nhập môn.
Bước vào Thần Đình cảnh mới được xem là có chút thành tựu.
Chỉ có vào Nguyên Thần cảnh mới xứng đáng được gọi là cường giả chân chính, rong ruổi trong tu hành giới.
Từ nhất diệp đến tam diệp tu vi không chênh lệch nhiều, nhưng từ tứ diệp trở lên, mỗi khi mở ra một diệp là lại tăng vọt về chất.
Vu Sinh và Vu Quan tuy trông bình thường nhưng lại có tu vi tứ diệp.
“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn bọn hắn làm càn trước mặt mình thôi sao?” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu lắc đầu.
Nếu không phải Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cực kỳ trân quý thì một mình hắn đến đó đã có thể đập nát cả đám bọn họ.
Lục Châu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Phi liễn của Ma Thiên Các đâu?”
Minh Thế Nhân đáp: “Xuyên Vân phi liễn đặt ở Bắc Các, đã lâu chưa được dùng tới.” Hắn nghĩ một lát rồi lại nói: “Sư phụ, người không phải đã có toạ kỵ rồi sao? Dùng phi liễn… không hợp với thân phận của người.”
“Toạ kỵ không chở được nhiều người… Bọn hắn đã thích gây sự thì ta sẽ dẫn người tới cùng bọn hắn chơi đùa.”
Trong lòng Minh Thế Nhân thầm nghĩ, sư phụ lão nhân gia người đây là muốn mang đám đồ đệ ra ngoài đại sát tứ phương nha…
Đã lâu rồi không làm chuyện này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật kích thích!
Minh Thế Nhân liền vội vàng khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lập tức cho người đi quét dọn phi liễn! Rất nhanh sẽ sẵn sàng cho người sử dụng.”
“Đi đi.”
Minh Thế Nhân hưng phấn chạy đi.
Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt…
Chiêu Nguyệt nhập môn không muộn, nhưng tu vi lại thấp hơn Diệp Thiên Tâm không chỉ một chút, hiện tại vẫn chỉ mới là Thần Đình cảnh đỉnh phong. Công pháp Minh Ngọc Công thiếu sót đã ảnh hưởng rất lớn đến tu vi của nàng.
Lại thêm việc nàng không có vũ khí tốt để sử dụng nên giống như mất đi một cánh tay.
Tính đi tính lại, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều cần có một kiện vũ khí thích hợp.
Tiểu Diên Nhi đã có Phạm Thiên Lăng. Vậy Chiêu Nguyệt dùng cái gì đây?
Trảm Mệnh Đao?
Lục Châu hồi tưởng lại dáng vẻ của Trảm Mệnh Đao.
Vũ khí này vừa to vừa nặng, một nữ nhân mảnh mai như Chiêu Nguyệt dùng vũ khí kiểu này liệu có khó chịu không?
Lục Châu hỏi:
“Minh Ngọc Công tu luyện đến đâu rồi?”
“Bẩm sư phụ, đã tiến bộ rất nhiều. Từ sau khi Minh Ngọc Công được bù đắp sửa chữa, tu vi của con cũng không ngừng tăng lên. Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Chiêu Nguyệt thành khẩn nói.
Lục Châu gật gù nói: “Đáng tiếc, ngươi tu luyện Minh Ngọc Công, trước mắt chưa có vũ khí nào thích hợp với ngươi.”
Chiêu Nguyệt vội vàng quỳ xuống, khom người nói: “Chiêu Nguyệt có thể được như bây giờ đã cực kỳ thoả mãn… Con không dám yêu cầu xa vời sư phụ ban thưởng vũ khí cho con!”
Lục Châu để ý thấy độ trung thành của nàng lại tăng lên 2%.
Hắn chỉ mới thuận miệng nói mà độ trung thành đã tăng lên, đúng là ngoài dự liệu.
Có thể thấy được trước kia Cơ Thiên Đạo đối xử với bọn đồ đệ toàn là trách mắng nặng nề.
“Lui ra đi.” Lục Châu khoát tay.
“Đồ nhi cáo lui.”
Chiêu Nguyệt đứng dậy rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu còn đang suy nghĩ tới việc tìm vũ khí.
Bảo rương?
Hai mắt Lục Châu sáng lên.
Hắn lại quay trở về mật thất, nhìn hai nửa chiếc rương nằm chỏng chơ trên mặt đất.
“Chiếc rương này có thể chống lại Vị Danh Kiếm, tuyệt đối không phải là phàm phẩm.” Lục Châu suy tư.
Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải nhìn thấy chiếc rương đều muốn biết bên trong là vật gì, nhưng bọn hắn không có khả năng mở được chiếc rương.
Lục Châu chú ý thấy cả sáu mặt rương đều có đồ án.
Ba mặt nằm ở nửa bên trái, ba mặt nằm ở nửa bên phải.
Hắn vung tay lên.
Két két két…
Ba đồ án trên nửa rương bên trái tự động xoay ghép lại với nhau, tạo thành một vật có hình thù kỳ quái!
Hắn lại vung tay.
Ba đồ án trên nửa rương bên phải cũng xoay ghép lại hệt như vậy, tạo thành hình dạng giống nửa rương bên trái y như đúc!
“Đây là…?”
Lục Châu không nhận ra thứ này.
Mười tám loại võ nghệ hình như chẳng có thứ nào trông như thế này!
Không phải tròn, cũng chả phải vuông, có chút giống với một hình khối bất quy tắc.
[Ting — thu được vũ khí Lệ Ngân Tương, hình thái sử dụng: quyền sáo (găng tay).]
Chiếc rương này đúng thật là một kiện vũ khí!
Bây giờ xem lại, đúng là hai khối kỳ quái này trông giống với quyền sáo thật.
Có thể đối phó được với hầu hết các đòn tấn công của vũ khí thiên giai khác, bản thân quyền sáo này chắc chắn cũng là thiên giai!
Từ đầu đến cuối chiếc rương này là bảo bối bị bỏ quên!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất