Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 216: Đồ nhi cũng là muốn tốt cho người

Chương 216: Đồ nhi cũng là muốn tốt cho người
Minh Thế Nhân không phục nói: “Ai mạnh ai yếu còn chưa chắc đâu.”
Đoan Mộc Sinh cũng gật gù: “Tứ sư đệ bây giờ đã khác xưa rồi. Dạo gần đây luận bàn với sư đệ, luôn cảm thấy sư đệ chịu đòn tốt hơn ngày xưa nhiều.”
“. . .”
Minh Thế Nhân ngoảnh đầu lại lườm Đoan Mộc Sinh. Lời này của sư huynh sao nghe có gì đó sai sai?
Lục Châu không để ý đến hai người bọn hắn mà nói với đám giáo chúng Ám Võng: “Quay về nói với Giáo chủ của các ngươi, nếu biết sai thì tự mình đến.”
Nói xong, Lục Châu xoay người đi về phía Bạch Trạch.
Minh Thế Nhân cảm thấy kỳ quái bèn khom người hỏi: “Sư phụ, cứ như vậy thôi ạ?”
“Ngươi có thượng sách gì?”
“Đồ nhi cảm thấy chi bằng chúng ta trói lại toàn bộ đưa lên Kim Đình Sơn, mỗi ngày giết một người, nếu lão thất trọng tình trọng nghĩa thì có thể sẽ xuất hiện.” Minh Thế Nhân hiến kế.
Lục Châu không đáp lời hắn.
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì hắn đã có thể dạy dỗ toàn bộ đám đồ đệ hư hỏng này rồi, chẳng cần kéo dài tới bây giờ.
Giáo chúng Ám Võng nghe vậy sợ hãi gào khóc cầu xin tha thứ khiến Minh Thế Nhân ù hết cả tai, bực bội vô cùng.
“Xin tha mạng! Chúng tôi chỉ là người nhận tiền làm việc… ngay cả mặt mũi Giáo chủ cũng chưa từng nhìn thấy, cầu xin lão tiền bối tha mạng!”
“Nhận tiền làm việc?” Đoan Mộc Sinh nghi ngờ hỏi.
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Ám Võng chân chính không phải là đám bang chúng mà chính là những người làm công việc bình thường rải rác trong khắp các môn phái. Đó có thể là ngư dân, có thể là đầu bếp, cũng có thể là một đại quan trong cung… Từ khi được thành lập đến nay, Ám Võng đã đắc tội với không biết bao nhiêu người, sao có thể gom giáo chúng lại cùng một chỗ để người ta một mẻ hốt gọn?”
“Thất sư huynh thật thông minh… à không đúng, thật là giảo hoạt!” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Tiểu Diên Nhi thấy thế vội thu hồi Phạm Thiên Lăng rồi cũng leo lên.
“Đã thế thì việc này giao cho ngươi.” Lục Châu nhìn thoáng qua Minh Thế Nhân rồi điều khiển Bạch Trạch rời khỏi rừng cây, tiếp tục bay về phía An Dương thành.
“A?”
Minh Thế Nhân ngơ ngác đứng đó.
Đoan Mộc Sinh đi tới, vừa nghiêm túc vừa chân thành vỗ vỗ bả vai hắn: “Lão tứ, việc còn lại phải trông cậy vào đệ rồi. Ta tin tưởng đệ.”
Nói xong Đoan Mộc Sinh cũng ngự không bay đi.
Người vừa đi, Minh Thế Nhân lập tức tát vào mồm mình một cái thật mạnh.
“Cho ngươi nhiều chuyện này!”
Ánh mắt Minh Thế Nhân hằn học nhìn về phía giáo chúng Ám Võng. “Lão tử tâm tình không tốt… chỉ có thể trút lên đầu các ngươi!”
Bóng người loé lên.
Thanh Mộc vươn cao, tiếng hét thảm vang vọng trời đất.
Hoa Nguyệt Hành đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, cau mày khẽ lẩm bẩm: “Tam hoàng tử điện hạ đang gạt ta? Chẳng phải điện hạ bảo các ma đầu Ma Thiên Các đều không hề đáng sợ sao?”
Nàng không dám lại gần.
Trải qua chuyện ở Vân Tước Lâu, nàng có hơi e ngại tính tình của Minh Thế Nhân.
Đã vui giận thất thường thì thôi đi, lại còn có bệnh thần kinh!
Nghĩ ngợi một thoáng, Hoa Nguyệt Hành nhìn về phía Đoan Mộc Sinh. “Vẫn là tam tiên sinh bình thường nhất…”
Thế là nàng ngự không đuổi theo hắn.
Cùng lúc đó.
Tại tổng đàn U Minh Giáo ở Bình Đô Sơn.
“Thất sư đệ… đệ làm như thế không sợ sư phụ lão nhân gia người giận lây sang đệ sao?” Vu Chính Hải hỏi.
Tư Vô Nhai chắp tay với Vu Chính Hải đang ngồi trên vương toạ: “Đại sư huynh… loạn ở An Dương thành không có liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ thuận tiện truyền lại một số tin tức mà thôi. Nếu sư phụ tức giận thì cứ mặc cho người tức giận.”
Vu Chính Hải đứng lên, chắp tay sau lưng nói: “Ta vẫn luôn hiếu kỳ sư phụ đã dùng loại âm công gì để bức lui tứ đại hộ pháp.”
“Nếu ngay cả đại sư huynh cũng không biết thì ta lại càng không biết.” Tư Vô Nhai dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Nhưng sư phụ dù sao cũng đã sống ngàn năm, có vài thủ đoạn bảo mệnh cũng là chuyện bình thường. Thập đại cao thủ hai lần vây công Kim Đình Sơn còn chẳng làm được gì nữa là.”
“Nói có lý.”
Vu Chính Hải đi qua đi lại. “Nghe nói Xuyên Vân phi liễn đã xuất hiện trở lại ở Canh Tử Trấn, đánh bại Tiên Hiền Đại Trận của thập vu… Theo suy nghĩ của đệ thì sư phụ làm vậy có ý gì?”
Theo như hắn nghĩ thì sư phụ đã lớn tuổi, hẳn nên ở yên trên Ma Thiên Các an hưởng tuổi già, cố gắng gìn giữ thực lực để tuổi già trôi qua thoải mái một chút mới phải.
Ra tay phách lối như thế không được hợp lý cho lắm.
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu, lâm vào suy nghĩ…
Ám Võng của hắn trải rộng khắp thiên hạ, duy chỉ có mỗi Ma Thiên Các là không có người của hắn.
Chợt nhớ tới lão bát, hắn nói: “Ta không có tai mắt trong Ma Thiên Các nên rất khó phán đoán thực hư… Nhưng đại sư huynh đừng lo lắng. Lần này sư phụ nhúng tay vào việc bình loạn An Dương thành hẳn chỉ là việc đột xuất, mục đích thật sự của người vẫn là bắt được Vân Tam.”
Lời này của hắn khiến Vu Chính Hải cảm thấy hơi quái dị, bèn nói: “Vô Nhai sư đệ, ngay cả đệ cũng cảm thấy ta sẽ ra tay với Ngụy Trác Ngôn?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Sư huynh nói vậy là sai rồi… phân tích ở mọi khía cạnh thì ta tin rằng đại sư huynh tuy có động cơ nhưng sẽ không ra tay với Ngụy Trác Ngôn. Một khi Ngụy Trác Ngôn chết, cho dù Đại Viêm không loạn thì trong một khoảng thời gian ngắn hoàng thất cũng sẽ xảy ra việc tranh quyền đoạt lợi. Hoàng đế vẫn còn tại vị, năm vị hoàng tử sẽ không thể làm ra được chuyện gì mà có khi còn bị tước đoạt quân quyền. Đại sư huynh xưa nay làm việc cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như thế này.”
Vu Chính Hải nghe vậy cười to: “Lời này rất hợp ý ta…”
“Đại sư huynh quá khen.”
“Sư đệ, vì thứ gọi là Bích Lạc tàn phiến mà sư phụ phải tự thân rời khỏi Ma Thiên Các… Đệ có biết điểm đặc thù của vật này là gì không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Bích Lạc tàn phiến có thể phá được cương khí hộ thể, cũng có thể trở thành vật liệu tốt nhất để chế tạo ra vũ khí thiên giai… trừ những điểm đó ra thì nó chẳng còn chỗ nào đặc biệt.” Tư Vô Nhai nói.
Điều này không hợp lý.
Nếu không có chỗ nào đặc biệt thì sao Ma Thiên Các phải tốn công tốn sức tìm lại Bích Lạc tàn phiến làm gì?
Chỉ tiếc bọn hắn không cách nào thu được tin tức từ Ma Thiên Các, chỉ có thể không ngừng suy đoán lung tung.
Vu Chính Hải nhìn về phía Ma Thiên Các rồi nhẹ giọng thở dài. Bọn đồ nhi cũng là muốn tốt cho người thôi…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất