Chương 222: Thiên Thư Khai Quyển
Luyện Hóa Phù có thể tái thiết lập vũ khí, biến nó trở về lúc chưa nhận chủ.
Cho dù Luyện Hóa Phù có thể cung cấp năng lượng đặc biệt để dung luyện vũ khí… thì nó cũng không có chức năng phân tách vũ khí thành nguyên liệu chế tạo.
Xem ra hắn phải chủ động làm việc này rồi.
“Thử một chút xem sao.”
Lục Châu khẽ nhấc tay, một tấm Luyện Hóa Phù lập tức xuất hiện.
Tu vi Thần Đình cảnh Tố đạo đã có thể khống chế vũ khí phiêu phù giữa không trung.
Bích Lạc Cung lơ lửng trước mặt hắn.
Ý niệm Lục Châu khẽ động, Luyện Hóa Phù trôi về phía Bích Lạc Cung.
Roạt!
Luyện Hóa Phù bốc lên hoả diễm.
Ngọn lửa màu đỏ rực nhanh chóng bao phủ lấy Bích Lạc Cung.
Loại hoả diễm đặc thù này phát ra nhiệt lượng cực lớn.
Lục Châu ở khoảng cách gần cảm thấy nóng không chịu nổi, bèn điều động nguyên khí hộ thể tạo thành một tấm thuẫn ngăn ở phía trước.
Tuy đã được tấm thuẫn che chắn đi hơn một nửa nhiệt lượng nhưng sức nóng của hoả diễm vẫn xuyên qua lớp cương khí khiến Lục Châu đổ mồ hôi.
Bây giờ hắn vẫn chưa phải là Nguyên Thần cảnh, không cách nào ngăn được hết toàn bộ nhiệt lượng này.
Nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể chịu đựng.
Ít ra độ nóng này hắn vẫn chịu được.
Hoả diễm không ngừng thiêu đốt Bích Lạc Cung.
Ngọn lửa chuyển từ màu đỏ rực sang màu xanh lam.
Xè xè xè….
Dưới sự dung luyện không ngừng của hoả diễm, rốt cuộc Bích Lạc Cung cũng biến thành màu đỏ.
Lục Châu khống chế cương khí bao bọc lấy Bích Lạc Cung.
Việc luyện hoá cây cung thành Bích Lạc tàn phiến có vẻ không hề dễ dàng như hắn tưởng. Dung luyện từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy Bích Lạc tàn phiến xuất hiện.
Loại việc này không thể gấp gáp được, hắn chỉ có thể tiếp tục chờ.
Năng lượng của Luyện Hóa Phù cực kỳ quỷ dị… dường như chỉ cần Lục Châu không dừng lại thì những năng lượng này vẫn tiếp tục tồn tại, dùng mãi không hết.
Quá trình này duy trì liên tục suốt một canh giờ.
Toàn thân Bích Lạc Cung càng lúc càng đỏ rực.
“Ồ?”
Lục Châu chú ý thấy đa số các nguyên vật liệu có trong Bích Lạc Cung đều bị năng lượng của ngọn lửa nung chảy.
Thấy thế, Lục Châu tản cương khí ra.
Tí tách!
Dung dịch tựa như thép nung chảy nhỏ xuống.
Khi rơi xuống đất, nó nhanh chóng đông kết lại thành một khối rắn chắc, bên trên còn toát ra một làn khói đen, trong không khí có mùi cháy khét.
“Chẳng trách ba mảnh Bích Lạc tàn phiến hợp lại vẫn không tạo thành vũ khí thiên giai!”
Với mớ nguyên vật liệu và thủ đoạn rèn đúc thấp kém như vậy, sao có thể tạo ra được một thanh vũ khí tốt?
Các nguyên vật liệu thấp kém rẻ tiền dần dần không chịu nổi nhiệt độ quá cao đều bị hoả diễm nung chảy.
Từng giọt từng giọt dung dịch rơi xuống đất.
Sau khi giảm đi đám nguyên vật liệu linh tinh, việc tách Bích Lạc tàn phiến ra trở nên dễ dàng hơn trước.
Một canh giờ lại trôi qua trong chớp mắt.
Cũng may sau khi lĩnh hội Thiên thư xong trạng thái tinh thần của Lục Châu vẫn luôn sung mãn… Ngồi lâu như vậy nhưng hắn vẫn tràn đầy tinh lực.
Tí tách ——
Khi giọt dung dịch cuối cùng rơi xuống.
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Cương khí rung động, năng lượng của Luyện Hóa Phù rốt cuộc cũng biến mất.
Ba mảnh Bích Lạc tàn phiến hình thù xiêu vẹo xuất hiện trước mắt hắn.
[Ting — thu về ba mảnh Bích Lạc tàn phiến, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
[Ting — nhiệm vụ thu thập Bích Lạc tàn phiến đã hoàn thành, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
[Có hợp Bích Lạc tàn phiến lại hay không?]
Thấy thông báo của Hệ thống, Lục Châu gật gật đầu.
Tám mảnh Bích Lạc tàn phiến thì ra có thể hợp thành một vật khác.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo thu hoạch được Bích Lạc tàn phiến, vì phẩm giai của nó quá thấp nên hắn không thèm ngó ngàng gì đến nó.
Bây giờ xem ra Cơ Thiên Đạo đã bỏ lỡ một món đồ tốt.
“Hợp lại.”
Tám mảnh Bích Lạc tàn phiến toát ra ánh sáng nhu hoà rồi chậm rãi ghép lại.
Lục Châu nhìn không rời mắt, trong lòng vô cùng mong đợi…
Rốt cuộc là vật gì đây?
Quang mang dần tiêu thất.
[Ting — thu hoạch được vũ khí Bích Lạc Nhận.]
[Ting — thu hoạch được ‘Thiên Thư Khai Quyển’.]
Lục Châu nhìn xuống đất.
Hắn nhìn thấy một thanh chuỷ thủ màu xanh bích lục… thanh chuỷ thủ trông lớn hơn Bích Lạc tàn phiến một chút nhưng về tổng thể thì vẫn rất tinh xảo lung linh.
Đáng tiếc là Hệ thống không nhắc nhở hắn mục tiêu nhận chủ của thanh chuỷ thủ này.
Lục Châu lại mở giao diện Hệ thống ra xem.
Hiện giờ hắn có các vũ khí sau: Vị Danh Kiếm, Trảm Mệnh Đao, Lệ Ngân Tương.
Lục Châu thích nhất là Vị Danh. Sau nhiều lần kiểm tra, hắn đã xác định Vị Danh là thiên giai.
Trảm Mệnh Đao là thanh vũ khí lấy được trong tay trưởng lão Chính Nhất Đạo Trương Thu Trì, sau khi luyện hoá cũng là vũ khí thiên giai.
Lệ Ngân Tương là do bảo rương thần bí biến thành, có thể kháng trụ được sự tấn công của những vũ khí thiên giai khác, đương nhiên nó cũng là thiên giai.
Ngoại trừ Vị Danh ra, các vũ khí còn lại hắn đều có thể đưa cho đồ đệ. Dù sao thì đồ đệ cường đại cũng là bản thân hắn cường đại.
Hiện tại chỉ còn lại ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt và bát đồ đệ Chư Hồng Cộng là chưa có vũ khí.
Chia như thế nào đây?
Chiêu Nguyệt là nữ hài tử, dùng Trảm Mệnh Đao có vẻ hơi quá khổ, không được đẹp mắt. Lệ Ngân Tương sau khi sử dụng sẽ biến thành nắm đấm, để nàng dùng trông càng cay con mắt hơn. Hai thứ vũ khí hầm hố này thật ra khá thích hợp với lão bát Chư Hồng Cộng.
Nhưng Chư Hồng Cộng vừa quay về Ma Thiên Các, tính tình cần phải ma luyện thêm. Trước khi chắc chắn hắn không có dị tâm, Lục Châu sẽ không cho hắn vũ khí.
Tính đi tính lại thì ——
Cũng chỉ có Chiêu Nguyệt thích hợp sử dụng Bích Lạc Nhận.
Nhưng hiện tại tu vi của Chiêu Nguyệt chưa đạt đến Nguyên Thần cảnh, không cách nào khống chế được vũ khí thiên giai.
Lục Châu nhặt Bích Lạc Nhận lên.
Một cảm giác lạnh buốt từ thanh chuỷ thủ truyền vào não hắn.
Thanh Bích Lạc Nhận xẹt ra hàn quang.
“Tốt lắm.”
Lục Châu không nhịn được tán thưởng. “Có điều không uy phong bằng Vị Danh Kiếm.”
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại dâng lên cơn xúc động muốn lấy Vị Danh ra thử độ rắn chắc của Bích Lạc Nhận.
Nhưng nhớ lại sự đáng sợ của Vị Danh Kiếm, hắn bèn nhịn lại.
Bích Lạc Nhận ít nhất cũng là vũ khí thiên giai, nếu bị huỷ thì thật đáng tiếc.
Thu hồi Bích Lạc Nhận, ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thiên Thư Khai Quyển.
Hắn hồ nghi nói: “Chẳng lẽ thứ này có liên quan đến công pháp Tam Quyển Thiên Thư?”
Lục Châu vừa vươn tay chạm vào Thiên Thư Khai Quyển, quyển sách da cừu kia đột nhiên vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hoá thành từng điểm tinh quang thẩm thấu vào não hải.
Lục Châu mở giao diện Thiên thư lên xem ——
Quyển Nhân Tự Thiên Thư vẫn đang sáng lên, quyển Địa Tự và Thiên Tự vẫn ảm đạm không chút ánh sáng.
“Không phải sao?”
Hắn ấn mở quyển Nhân Tự Thiên Thư ra, đập vào mắt là hàng chữ triện toả ra kim quang: thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm.
Khi ở An Dương thành, trong đầu hắn xuất hiện Thiên thư chính là hàng chữ này.
Như vậy Thiên Thư Khai Quyển có tác dụng gì?
Lục Châu nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Hắn quyết định không tiếp tục suy nghĩ nữa…
Từ khi lĩnh ngộ Thiên thư đến nay, việc hắn chưa hiểu rõ có rất nhiều.
Lục Châu ngồi xếp bằng định tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.
Giao diện Thiên thư mở lên, Lục Châu tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Gần như cùng lúc đó, trong đầu hắn xuất hiện những văn tự lạ viết theo thể chữ triện.
“Xuất sinh vô lượng sắc thân trí thần thông. Dĩ đắc sắc thân trí thần thông cố, năng kỳ hiện vô lượng vô biên diệu sắc thân, vân lệnh sở hóa giả thân cận khai ngộ, năng khởi chủng chủng thần thông, tác độ sinh sự nghiệp.”
“Nhập nhất thiết pháp diệt tẫn trí thần thông. Dĩ đắc diệt tẫn trí thông cố, năng trụ tam muội chính định, nhi phổ hiện sắc thân, thí như quang ảnh, phổ hiện nhất thiết, nhi vu tam muội, tịch nhiên bất động?”
Trạng thái tinh thần vốn đang sung mãn của Lục Châu đột nhiên lại xuất hiện thêm nhiều chỗ trống.
Rất nhanh hắn lại hoàn toàn đắm chìm vào việc lĩnh ngộ Thiên thư… thậm chí không hề cảm nhận được thời gian trôi qua.