Chương 227: Cho dù là một con heo cũng có giá trị của nó
Hoa Vô Đạo dò xét cả nửa ngày cũng không tài nào nhìn ra lão ăn mày có chỗ nào đặc biệt, chỉ có một điểm đó là da mặt lão rất dày, lá gan cũng rất lớn.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười: “Đừng sợ, ta đánh không có đau đâu!”
Nàng khẽ điểm mũi chân.
Một dấu chân hằn đậm xuống mặt đất.
Tiểu ma đầu xuất thủ khiến các nữ đệ tử khác phải quay đầu đi không nỡ nhìn.
Phanh phanh phanh!
Nàng vung tay đi mấy đường quyền.
Thấy tình hình không ổn, Phan Ly Thiên liên tục xua tay: “Dừng tay! Dừng tay… lão hủ phục, lão hủ phục rồi.”
Hắn còn dám không phục hay sao?
“Vậy thì còn tạm được.” Tiểu Diên Nhi hài lòng về chỗ.
Nhìn đến đây, Hoa Vô Đạo kinh ngạc hỏi: “Trước kia ngươi là tu hành giả?”
Người bình thường dù tố chất thân thể có mạnh cỡ nào cũng không có khả năng chống đỡ được mấy đường quyền của Tiểu Diên Nhi. Nhưng nếu là tu hành giả đã từng vượt qua Thối Thể trọng thì hoàn toàn có thể ngăn cản được.
Mặc dù toàn thân lão ăn mày không có chút nguyên khí ba động nào hệt như người bình thường, nhưng vừa rồi bị Tiểu Diên Nhi đánh cho mấy cái hắn cũng chỉ kêu la vài tiếng lấy lệ, rõ ràng trước kia đã từng là tu hành giả.
Tu hành giả sau khi bị phế bỏ tu vi thì Thối Thể trọng vẫn còn, cường độ ngạnh kháng của thân thể đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Vừa đánh một trận đã hiện nguyên hình.
Phan Ly Thiên nói: “Tu hành giả cái gì chứ, lão hủ da dày, một năm bốn mùa chịu đựng riết quen, chỉ là mấy quyền đầu thôi mà, ta vẫn còn chịu được.”
Đến lúc này rồi mà còn giả vờ.
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm tay nhỏ: “Vậy có cần ta thư giãn gân cốt cho ngươi nữa không?”
Phan Ly Thiên theo bản năng lùi ra phía sau, không dám tiếp tục trang bức nữa.
Lục Châu vuốt râu nói:
“Muốn được ngủ yên giấc ở Ma Thiên Các, thì phải tuân theo quy củ Ma Thiên Các.”
“Lão hủ rất tuân thủ quy củ mà. Mấy năm nay lão hủ xem bốn biển là nhà, đến chỗ nào cũng đều rất giữ gìn quy củ.” Phan Ly Thiên đáp.
“Thế thì tốt.”
Lục Châu đến xem xét bình chướng Kim Đình Sơn một lúc rồi quay về đường cũ.
Phan Ly Thiên vẫn đang ngồi bệt dưới đất, bộ dạng vẫn là bùn loãng không thể trát tường.
“Với thân phận và địa vị của ngươi lẽ ra có thể được an hưởng tuổi già, tại sao bây giờ lại lưu lạc đến mức này?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên lắc đầu cười nói: “Làm ăn mày tốt biết bao nhiêu, chỉ cần không biết xấu hổ thì sẽ có cơm ăn.”
“Ngươi thật sự không cần mặt mũi…”
“Lão hủ đâu đòi hỏi nhiều, chỉ cần được ăn uống no đủ thì lão hủ sẽ tự mình cút đi.”
Lục Châu nhìn Phan Ly Thiên. “Cút? Đi đâu?”
“Bốn biển là nhà.”
“Đã uống rượu của Ma Thiên Các lại còn muốn đi?” Lục Châu nói.
“Hả?”
Gương mặt già nua của Phan Ly Thiên bỗng chốc cứng đờ, trong lầm thầm hô không ổn.
Ăn của người phải trả cho người.
Vị chủ nhân Ma Thiên Các trước mắt này không hề tỏ ra ngang ngược, ngữ khí và thần thái cũng rất bình thản nhẹ nhàng. Nhưng mà… loại bình thản này dường như còn khiến người ta tê tái cả da đầu hơn là ngang ngược hống hách.
“Nếu bản toạ đã lưu ngươi lại thì tất có thể nuôi được ngươi.” Lục Châu nói.
“Hầy, lão hủ chỉ là một tên ăn mày, mệnh cũng đã nát chẳng làm nên được trò trống gì.”
Lục Châu lắc đầu, không tán thành.
“Cho dù là một cái bàn hay một con heo cũng đều có giá trị tồn tại của riêng nó.”
“Có đạo lý…” Phan Ly Thiên gật gù, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng. Lời này có gì đó sai sai? Giá trị tồn tại của con heo chẳng phải là để giết thịt hay sao?
“Ma Thiên Các xưa nay luôn như thế.”
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm Phan Ly Thiên.
Bốn mắt nhìn nhau, nội tâm Phan Ly Thiên đánh rơi mất mấy nhịp… bèn đưa mắt nhìn về nơi xa.
Lục Châu vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn đáp lời.
Phan Ly Thiên cũng hiểu được Lục Châu đang tra hỏi mình… hắn lâm vào trầm mặc.
Một lát sau Phan Ly Thiên mới nói: “Lão hủ nhớ tới một vị cố nhân…”
Tiểu Diên Nhi cười phụt ra: “Cái gì mà cố nhân… cháu trai của ngươi vẫn rất ổn, mấy ngày nay hắn không có ở Ma Thiên Các, chờ vài hôm nữa là các ngươi có thể gặp mặt rồi.”
“. . .”
Thật không còn gì để nói.
Phan Ly Thiên cảm thấy mình bị tiểu nha đầu này khắc chế hoàn toàn.
“Lão hủ gặp hắn rồi mới quyết định.”
“Được.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp lại rồi xoay người đi về Đông Các.
Lục Châu vừa rời đi.
Hoa Vô Đạo lại dò xét Phan Ly Thiên lần nữa. “Cháu trai của ngươi đang ở Ma Thiên Các sao?”
“Đây là ông nội của Phan Trọng đó.” Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào Phan Ly Thiên, nói chắc nịch.
“. . .”
Phan Ly Thiên hoàn toàn câm nín.
Chuyện này xem ra không thể giải thích rõ ràng rồi.
Hoa Vô Đạo khẽ chắp tay: “Thì ra là ông nội của Phan Trọng.”
Đối với Hoa Vô Đạo thì Phan Trọng chỉ là hậu sinh vãn bối, hắn chỉ chào hỏi tượng trưng có lễ thế thôi.
“Lão hủ không phải họ Phan! Lão hủ thật sự không phải họ Phan mà!!!”
Đám người giải tán ngay lập tức.
Lão đầu điên.
Lục Châu trở lại Đông Các, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh cung kính đi theo.
“Sư phụ… Hắn chỉ là một lão ăn mày bình thường, sao chúng ta phải giữ lại?” Đoan Mộc Sinh không thể hiểu nổi.
“Hắn hữu dụng.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Sinh không hỏi thêm về việc này nữa. Nhớ tới chuyện bình chướng, hắn bèn nói: “Tứ sư đệ đến nay vẫn chưa về, Ma Thiên Các lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, đồ nhi lo lắng kẻ địch bên ngoài sẽ thừa dịp vắng vẻ mà vào. Đồ nhi nguyện ý tổn hại tu vi để chữa trị bình chướng!”
Lục Châu khoát tay nói:
“Bình chướng tuy đã yếu đi một nửa nhưng Ma Thiên Các cũng không phải là nơi bọn chuột nhắt có thể làm càn.”
Với tình hình hiện tại thì tác dụng của bình chướng Kim Đình Sơn đã kém xa trận pháp ở Thanh Ngọc đàn và Vân Tông.
Nếu thập đại danh môn phe chính đạo lại dám vây công Kim Đình Sơn lần nữa thì Lục Châu cũng không ngại sử dụng thêm mấy tấm thẻ đạo cụ.
“Giải tán đi.” Lục Châu đi vào trong các.
“Đồ nhi cáo lui.”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các.
Vào bên trong, Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên, đồng thời suy nghĩ xem lúc lĩnh hội Thiên thư đã xảy ra chuyện gì.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư đúng là rất cường đại, nhưng tại sao lại hút năng lượng của bình chướng?
Hắn mở giao diện Thiên thư lên xem.
Các con chữ không hề nhiều hơn so với trước đây.
Điều này nói rõ Thiên thư bây giờ vẫn là Nhân tự Quyển.
Lục Châu biết rõ thần thông thứ nhất của Nhân Tự Quyển là thần thông thuộc loại âm công.
Như vậy Thiên Thư Khai Quyển hẳn là có tác dụng mở ra thần thông thứ hai, Pháp Diệt Tẫn Trí thần thông, thuộc cùng một loại thủ đoạn với Kết Định Ấn, chỉ khác biệt ở chỗ lực lượng của nó hơn xa Kết Định Ấn.
Uy lực của thần thông đều đã được nghiệm chứng.
Căn cứ theo cảm giác lĩnh hội của Lục Châu, lĩnh hội càng nhiều thì uy lực của thần thông sẽ càng cao.
Như vậy sau này sẽ còn có thần thông thứ ba, thứ tư, thậm chí là thứ năm.
Nói cách khác, Thiên Thư Khai Quyển chính là điều kiện để lĩnh hội thêm một loại thần thông nữa.
Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống ——
Tuổi thọ còn lại: 5.236 ngày
“Hả?”
Thiếu mất một ngàn ngày!!!
Tuy ngoài mặt Lục Châu vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đã chào hỏi cả nhà Hệ thống một lần!
Một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua!
Mắng thì mắng thế… nhưng đúng là lấy đi một ngàn ngày tuổi thọ đã là rất ít rồi.
Khi lực lượng tầng bình chướng Kim Đình Sơn quán thâu vào cơ thể, hắn cần có thân thể và tu vi mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được.
Nếu không nguồn năng lượng to lớn đó sẽ khiến thân thể bị biến chất.
Xem ra tuổi thọ của hắn đã bị lực lượng bình chướng tiêu hoá đi một phần.
Đợt lĩnh hội này càng khiến bệnh thiếu máu của hắn thêm trầm trọng!
Nhưng xét về tổng thể mà nói thì thu được thêm một loại thần thông cũng xem như đã an ủi tâm hồn hắn.
Lục Châu nhìn về phía đống Thẻ Nghịch Chuyển nhận được từ lần rút thưởng.
Hắn niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Năm tấm Thẻ Nghịch Chuyển đồng thời hoá thành từng điểm tinh quang bao bọc toàn thân hắn.
Các điểm sinh mệnh lực ở Đông Các tụ tập vào một chỗ rồi nhanh chóng bị cơ thể Lục Châu hấp thu.