Chương 259: Luận đạo ở Liên Hoa Đài (2)
Đám người Lạc Hành Không đứng bật dậy, ánh mắt như muốn toé lửa nhìn Xuyên Vân phi liễn đang bay trên bầu trời.
“Rốt cuộc cũng đến.”
Lạc Hành Không không hề sợ hãi, trong mắt còn có vẻ mong đợi và chiến ý nồng đậm.
Người sắp chết, còn gì mà sợ hãi?
Ngược lại mười trưởng lão sau lưng hắn trong lòng bồn chồn không yên, sắc mặt khó coi.
Lạc Hành Không nhìn quanh bốn phía.
Đám quần chúng đứng chi chít trên trên các cánh sen, dõi mắt nhìn về phía bên này.
Chỉ có một số ít tu hành giả Phạn Hải cảnh có thể ngự không phi hành, lơ lửng bên trên đám người.
Xuyên Vân phi liễn bay chậm lại rồi dừng hẳn trên bầu trời phía đông Liên Hoa đài, cách lôi đài mấy chục mét.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu và Hoa Vô Đạo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Đây chính là Các chủ Ma Thiên Các, sư phụ của chín tên đại ma đầu!” Một số tu hành giả cho đến bây giờ còn chưa được nhìn thấy chân diện mục của Lục Châu, khẽ thốt lên một tiếng đầy thán phục.
“Tiểu cô nương kia hẳn là nữ đệ tử nhỏ tuổi nhất Từ Diên Nhi, tuy kinh nghiệm sống chưa nhiều nhưng có thể giết người không chớp mắt!”
Những người còn lại trong phi liễn đều khó nhận ra, đám khán giả quan sát chỉ có thể đoán mò.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía các đệ tử Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài.
Lạc Hành Không nghênh đón ánh mắt hắn. “Ngươi rốt cuộc cũng chịu đến.”
Thanh âm chứa đầy tự tin vang vọng khắp Liên Hoa đài.
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh.
Tiểu Diên Nhi chạy vào trong phi liễn rồi lôi ra một chiếc ghế, vừa cười hì hì vừa đặt sau lưng Lục Châu: “Mời sư phụ ngồi!”
Lục Châu gật đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Nha đầu rốt cuộc cũng lớn rồi, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tiểu áo bông tri kỷ.
Vi sư rất vui mừng.
Hoa trưởng lão mặt mo đỏ ửng vì xấu hổ.
Nếu đã kính già yêu trẻ thì chẳng phải nên lấy thêm cho mình một cái ghế hay sao?
Một nữ đệ tử thấy thế bèn vội vàng đưa ghế tới.
“Mời trưởng lão ngồi.”
“Đa tạ.”
Hoa Vô Đạo chắp tay ngồi xuống.
Lục Châu nhìn về phía Lạc Hành Không đứng đầu đội hình Thiên Kiếm Môn.
“Ngươi chính là Lạc Hành Không?” Thanh âm Lục Châu tạo thành một đạo sóng âm bay xuống Liên Hoa đài.
Đám khán giả đứng xung quanh đều tấm tắc khen.
Không hổ là tổ sư gia Ma Thiên Các, càng già càng dẻo dai không hề kém năm đó.
Thanh âm hắn vẫn tràn ngập năng lượng, cực kỳ vang dội.
Lạc Hành Không trầm giọng đáp: “Lão phu còn tưởng là ngươi không dám tới. Dù vậy lão phu cũng đã phải gửi đi mười ba bức thư khiêu chiến. Từ khi nào Ma Thiên Các lại biến thành kẻ nhát gan sợ phiền phức như thế?”
Lục Châu không thèm trả lời hắn mà nghiêng đầu nói với đám đệ tử đứng sau lưng:
“Chỉ là Thiên Kiếm Môn thôi. Giao cho các con.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân vẫy tay với Chiêu Nguyệt: “Ngũ sư muội, muội tới cầm lái đi.”
Minh Thế Nhân lúc này đã vội muốn chết, lập tức gọi người đến thay vị trí của mình.
Muốn ổn định bánh lái cũng không cần người có tu vi cao. Một mình Chiêu Nguyệt là đủ.
Minh Thế Nhân nhảy ra ngoài, quan sát đám người bên dưới: “Lão thất phu, ngươi không xứng giao thủ với gia sư đâu.”
“Xứng hay không xứng không phải do ngươi định đoạt.” Lạc Hành Không nói.
“Hầy… Lạc Trường Phong là nhi tử ngươi đúng không? Loại người như hắn chết là đáng, ngươi còn có can đảm hạ chiến thư với Ma Thiên Các bọn ta?!” Minh Thế Nhân cười nói.
Lạc Hành Không không có vẻ gì là gấp gáp, hắn ngẩng đầu nói:
“Miệng thật thối. Ngươi chính là một trong chín tên súc sinh của Ma Thiên Các?”
Đám khán giả đứng xem mà nhiệt huyết sôi trào.
Bọn hắn không ngờ Thiên Kiếm Môn lại dám hạ nhục Ma Thiên Các trước mặt mọi người.
Đồng thời một cỗ chiến ý đã bắt đầu lan toả hừng hực trên Liên Hoa đài.
Ánh mắt Lạc Hành Không nhìn thẳng về phía Lục Châu: “Các ngươi còn chưa xứng để lão phu ra tay… Người có thể khiến lão phu xuất thủ chỉ có ngươi.”
Ba chữ cuối cùng hắn nói với Lục Châu.
Lục Châu vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Minh Thế Nhân nói: “Muốn giao thủ với sư phụ ta thì phải đánh bại được ta trước đã.”
Lạc Hành Không phất tay.
Sau lưng hắn bước ra năm người.
“Ngũ đại đệ tử Thiên Kiếm Môn. Ai dám đến đánh một trận?”
Thiên Kiếm Môn nồng đậm chiến ý vượt ngoài dự liệu của đám khán giả.
Thiên Kiếm Môn thật sự không sợ chết sao?
“Để ta!” Đoan Mộc Sinh quát.
Ngay khi hắn định nhảy xuống phi liễn, trưởng lão Lạc Chinh đột nhiên lên tiếng: “Để ta đối phó người này.”
Hoa Vô Đạo chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói: “Vẫn nên để ta lên trước.”
Trước mặt mọi người, Hoa Vô Đạo đạp không chậm rãi hạ xuống, ánh mắt vẫn nhìn về phía trưởng lão Lạc Chinh.
Nhưng mà…
Lạc Chinh lại lui về sau một bước.
Ngũ đại đệ tử lập tức lao lên, vây Hoa Vô Đạo vào giữa.
Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng minh bạch sách lược của đối phương, bèn quay đầu nói: “Sư phụ, lão hồ ly này chơi tâm kế.”
Lục Châu vẫn không mở mắt, chỉ khẽ gật đầu.
Điền Kỵ tái mã (1) sao? Chẳng có ý nghĩa gì….
*(1) Chú thích về tích “Điền Kỵ tái mã”:
Mưu sĩ Tôn Tẫn thời Chiến Quốc đến nước Tề, thấy tướng quân Điền Kỵ thường chơi đua ngựa, sức ngựa lại phân thành ba cấp thượng, trung, hạ, thế nên Tôn Tẫn nói với Điền Kỵ trước khi cuộc đua ngựa sắp bắt đầu:
“Ngài hãy dùng ngựa hạ đẳng của ngài đấu với ngựa thượng đẳng của bọn họ, dùng ngựa thượng đẳng của ngài đấu với ngựa trung đẳng của bọn họ, lấy ngựa trung đẳng của ngài đấu với ngựa hạ đẳng của bọn họ.”
Quả nhiên sau ba trận đấu, Điền Kỵ thua một trận, thắng hai trận. Chung cuộc, Điền Kỵ thắng được tiền đặt cược từ Tề Vương.)*
Huống chi Hoa Vô Đạo đã bước vào cảnh giới thất diệp, Lục Hợp Đạo Ấn thiên hạ vô song.
Năm người này chẳng qua chỉ là Thần Đình cảnh, sao có thể là đối thủ của Hoa Vô Đạo?
Năm tên đệ tử Thiên Kiếm Môn đứng thành hình vòng tròn, bao vây Hoa Vô Đạo ở giữa.
Trường kiếm trên tay bọn họ xuất hiện cương khí rung động.
Lạc Hành Không châm chọc nói: “Lão phu còn tưởng là ai, hoá ra là trưởng lão Vân Tông Hoa Vô Đạo… Lão phu thật sự thấy xấu hổ thay cho ngươi!”
Hoa Vô Đạo chắp tay đứng thẳng, biểu tình trên mặt không hề ba động.
Trong khoảng thời gian qua ở Ma Thiên Các, hắn đã nghĩ rõ ràng.
Từ một khắc khi gia nhập Ma Thiên Các, hắn nhất định sẽ phải đối diện với những chuyện này.
“Ra tay đi.”
Năm tên đệ tử huy động trường kiếm chém về phía Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo bước lên một bước, sáu chữ triện lớn vây quanh người hắn.
“Lục Hợp Đạo Ấn.”
Ánh mặt trời cũng không cách nào át đi quang mang phát ra từ sáu chữ kia.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ kiếm cương nện vào Lục Hợp Đạo Ấn.
Hoa Vô Đạo vân đạm phong khinh không hề bị ảnh hưởng tí gì, lại lần nữa cất bước.
Lạc Hành Không khẽ giật mình.
Trước đây có nghe nói về Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo, rất nhiều người đều khịt mũi coi thường công pháp co đầu rụt cổ này.
Nay được tận mắt nhìn thấy mới biết thì ra công pháp này còn có thể dùng như thế!
Ầm ầm ầm!
Đám đệ tử tung chiêu hết sức lực, thế nhưng…
Lục Hợp Đạo Ấn đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
Châu chấu đá xe, chẳng thể làm Lục Hợp Đạo Ấn suy suyển lấy một phân.
Hoa Vô Đạo lại cất bước.
“Còn chờ gì nữa? Ngũ kiếm hợp nhất!” Lạc Chinh hô to.
“Vâng!”
Ngũ đại đệ tử đồng thời lăng không bay lên, năm người hợp thành một thể.