Chương 262: Phơi bày sự thật
Lạc Hành Không quay đầu nhìn ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão kia không ngờ lại lui về sau một bước.
Con mẹ nó làm sao mà chơi lại!
Ma Thiên Các tuỳ tiện lôi ra một tên đệ tử đều có thể nghiền ép trưởng lão Thiên Kiếm Môn…
Chẳng lẽ bảo bọn họ lao lên dâng đầu cho kẻ khác?
“Ta từ bỏ!”
Một vị trưởng lão đột nhiên ném trường kiếm xuống đất.
Quanh Liên Hoa đài lập tức xôn xao một mảnh.
Trong danh môn chính đạo, việc phản bội sư môn và lâm trận lùi bước đều là hành vi không thể tha thứ khiến thế nhân khinh thường.
Thiên Kiếm Môn đường đường là một trong thập đại danh môn lại dám ở trước mặt người trong thiên hạ mà làm ra hành vi như thế, Lạc Hành Không sao có thể không tức giận.
“Ta cũng từ bỏ!”
Trong ba vị trưởng lão đã có hai người ném trường kiếm đi.
Ánh mắt Lạc Hành Không biến đổi, tay phải nhấc lên!
Một thủ ấn lập loè kim quang bay nhanh về phía hai trưởng lão.
Ầm ầm!
Hai vị trưởng lão đồng thời bỏ mạng!
Lạc Hành Không mặt không đổi sắc nói: “Trưởng lão Thiên Kiếm Môn Lạc Tường và Lạc Hoành lâm trận phản bội, xử quyết ngay tại chỗ!”
“. . .”
Đám khán giả mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Dường như bọn họ cũng đã ý thức được mâu thuẫn hai bên đã lên đến đỉnh điểm, trò hay sắp đến.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Hành Không.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Lạc Hành Không chỉ có biểu hiện lạnh lùng phẫn nộ và thù hận.
Đúng lúc này.
Trên Xuyên Vân phi liễn đột nhiên truyền tới một thanh âm ——
“Lạc Môn chủ… cần gì chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang.
Người vừa lên tiếng không phải Lục Châu, cũng không phải Hoa Vô Đạo.
Mà là… tiền nhiệm đại đệ tử Thiên Kiếm Môn: Chu Kỷ Phong.
“Phản đồ!” Lạc Hành Không ngẩng đầu nhìn lên, miệng trách cứ.
Trước tiên Chu Kỷ Phong chắp tay với Lục Châu.
Lục Châu không mở mắt, chỉ khẽ phất tay trái.
Được sự đồng ý của Lục Châu, Chu Kỷ Phong đạp không rời khỏi phi liễn.
Hắn lăng không dừng lại, nhìn đám người bốn phía rồi ôm quyền nói: “Các vị, hôm nay ở đây ta cần phải làm sáng tỏ một sự thật.”
Có phốt để hóng rồi.
Con người chính là như thế!
Cái gì mà đánh nhau với chả thắng thua, đều không quan trọng.
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nhìn về phía Chu Kỷ Phong đang lăng không giữa trời.
Hắn đã từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn. Lời hắn nói có độ tin cậy rất lớn nha!
Chu Kỷ Phong xuất hiện khiến đám quần chúng ăn dưa vô cùng hào hứng.
Dù sao mấy cuộc chiến đấu nghiền ép vừa rồi đều không thú vị, một hai trận xem còn thấy thán phục, chứ nhiều quá lại đâm chán.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn vừa nhìn thấy Chu Kỷ Phong đã chửi ầm lên ——
“Chu Kỷ Phong, tên phản đồ của Thiên Kiếm Môn, ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây?”
“Phản đồ!”
“Tên phản đồ đáng chết!”
Từ xưa tới nay, phản đồ đều bị cả tu hành giới xem thường bất kể là ma đạo hay chính đạo.
Huống chi trong tình huống Thiên Kiếm Môn và Ma Thiên Các đang xảy ra xung đột, Thiên Kiếm Môn không tiếc dùng cái chết để khiêu khích Ma Thiên Các. Vào loại tình huống mấu chốt này, Chu Kỷ Phong đột nhiên xuất hiện để làm gì?
Lạc Hành Không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
“Chu Kỷ Phong, lão phu thật hối hận vì đã không bảo Trường Phong một chưởng đánh chết ngươi, để cho ngươi sống đến ngày hôm nay!”
Chu Kỷ Phong quay đầu nhìn về phía Lạc Hành Không rồi nói: “Lạc Trường Phong bồi dưỡng ta chẳng qua là vì để đề thăng tu vi cảnh giới của hắn. Hắn giết cha mẹ ta, nhục cả nhà ta… Bút trướng này ta tính sổ với ai đây?”
Lời nói của Chu Kỷ Phong tuy thanh âm bình tĩnh nhưng lại cuốn theo nguyên khí hùng hậu truyền đi khắp bốn phía Liên Hoa đài.
Đám quần chúng thấp giọng nghị luận.
Lạc Trường Phong được xem là tấm gương cho danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa Chu Kỷ Phong còn là một trong những đệ tử được Lạc Trường Phong coi trọng nhất.
Trên mặt đám khán giả đầy vẻ không tin.
“Nói hưu nói vượn! Khuyển tử làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Bây giờ ngươi là người trong Ma Thiên Các rồi, lại dám nói ra những lời ngậm máu phun người như thế?”
Chu Kỷ Phong đã sớm dự liệu sẽ chẳng ai tin tưởng.
Thế là hắn cất cao giọng nói: “Ta vốn họ Khương, thuộc Khương gia ở Ích Châu…”
“Khương gia? Chính là Khương gia ở Ích Châu, đời nào cũng có thiên tài tu hành sao?” Có người kinh hô lên.
“Chu Kỷ Phong xuất thân từ Khương gia? Chuyện này… làm sao mà chứng minh được?”
Chu Kỷ Phong tiếp tục nói: “Trên người ta có ấn ký đặc thù của Khương gia… Đạo tu hành của ta hoàn toàn ăn khớp với Lạc Trường Phong. Nguyên Thần cảnh chia thành ba đại cảnh giới Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Duy chỉ có Hợp đạo có thể hợp hai thành một…”
Đúng lúc này.
Trường kiếm trên lưng hắn ong ong rung động.
Nó bay vọt lên lượn mấy vòng, khi nguyên khí rung động trường kiếm lại hoá thành mấy đạo bóng ảnh, cuối cùng hợp lại thành một thể.
“Quả nhiên là phương pháp ngự kiếm mà Lạc Trường Phong am hiểu nhất… Thiên Kiếm Môn không có ai học được, không ngờ Chu Kỷ Phong lại có thể nắm giữ.”
Xoẹt…
Trường kiếm Chu Kỷ Phong lướt qua người hắn, kiếm ảnh ngàn trọng được khống chế vô cùng tinh tế.
Y phục trên người hắn bị một kiếm này chém rớt.
Đám người lại phát ra tiếng kinh hô.
Tuy một chiêu này uy lực không lớn nhưng khả năng ngự kiếm chính xác tỉ mỉ như thế vẫn rất hiếm thấy.
Nhanh như gió lại nhẹ như liễu, đây đúng thật là đạo tu hành của Lạc Trường Phong.
Tấm lưng trần của Chu Kỷ Phong hiện ra trước mặt mọi người…
Trên bả vai bên trái của hắn có một vết bớt hẹp dài vô cùng đặc thù.
Quần chúng đông như vậy, chắc chắn sẽ có người nhận ra.
“Đúng thật là ấn ký đặc hữu của Khương gia… Tại Khương gia mỗi khi có một đứa trẻ ra đời sẽ được khắc ấn ký lên lưng, chính là vết bớt này không sai.”
“Ba mươi năm trước, Khương gia bị diệt môn chỉ trong một đêm! Nghe nói hung thủ là cao thủ kiếm đạo…”
Chu Kỷ Phong nhìn khắp bốn phía, cất cao giọng nói: “Diệt cả nhà ta không phải là Ma Thiên Các mà chính là kẻ luôn tự xưng là danh môn chính phái —— Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn!”
Tiếng nói của hắn quanh quẩn vang vọng giữa Liên Hoa đài, tay chỉ thẳng vào Thiên Kiếm Môn.
Một người, hai người có thể nói không ai tin… Nhưng khi một đám người nói, thì dù trong đó có kẻ không tin cũng sẽ dần dần bị thuyết phục ——
“Ta khinh! Không ngờ Thiên Kiếm Môn lại hèn hạ như thế!”
“Phi!”
“Luôn miệng nói mình là danh môn chính phái, thế mà lại làm ra chuyện khiến nhân thần công phẫn!”
Đám khán giả quần chúng xúc động và phẫn nộ lên án.
Nước miếng văng tung toé khắp nơi!
Miệng nhiều người gộp lại có thể làm xói mòn cả vàng, một khi đã mắng thì còn khó nghe hơn mười ba bức thư khiêu chiến kia gấp chục lần.
“Lạc Hành Không, ta đúng là thấy xấu hổ thay cho ngươi. Có đứa con không biết xấu hổ như vậy mà ngươi còn quang minh chính đại đòi thảo phạt người ta… Nếu ta là ngươi thì đã tìm một chỗ không người để tự cắt cổ mình rồi!”
“. . .” (Phần này đã giản lược đi một vạn chữ thô tục.)