Chương 271: Sư huynh có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ
Kèn kẹt, kèn kẹt…
Phi liễn rõ ràng đang không ngừng rạn nứt.
Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương tự mình cầm lái, không khỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Không bột đố gột nên hồ… Cho dù kỹ thuật cầm lái của hắn tốt đến cỡ nào thì chiếc phi liễn nát này cũng không phát huy ra được.
Trận văn trên thân liễn đã vỡ, vết rạn càng lúc càng lớn, tốc độ phi hành bị giảm mạnh.
Hoa Trọng Dương không nhịn được nữa bèn nói: “Giáo chủ, phi liễn chịu hết nổi rồi.”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù phi liễn có nát cỡ nào cũng phải chạy thật xa!
Cảnh tượng lam liên nở rộ kia khiến hắn nghĩ lại mà sợ.
Hắn thật không sao hiểu nổi sư phụ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, vì cái gì lại vẫn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như thế.
Tóm lại cứ liều mạng chạy là được.
Hoa Trọng Dương lấy hết can đảm nói: “Ý của thuộc hạ là, tốc độ hiện tại của phi liễn còn không bằng chúng ta tự mình phi hành…”
“Hả?”
Vu Chính Hải đứng dậy.
Hắn đến bên cạnh bánh lái quan sát, quả thật phi liễn đã sắp vỡ nát tới nơi, nó đang phi hành bằng tốc độ rùa bò.
Cái tốc độ này có khác gì người bình thường chạy trên mặt đất đâu chứ?
Đúng là tự mình phi hành còn nhanh hơn.
Vu Chính Hải chắp tay nói: “Vứt bỏ phi liễn.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Đám đệ tử U Minh Giáo đều nhảy ra khỏi phi liễn.
Hoa Trọng Dương thấy Giáo chủ Vu Chính Hải không nhảy ra, bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Giáo chủ, phi liễn không còn thì sau này còn có thể làm lại một cái khác mà.”
Nửa câu sau không cần phải nói tiếp. Người mà không còn thì thật sự chẳng còn nữa rồi.
Vu Chính Hải khẽ gật đầu, tung người bay lên.
Hoa Trọng Dương cũng rời khỏi phi liễn.
Ầm!
Phi liễn vốn đã lung lay sắp đổ, nay lại mất đi nguyên khí điều khiển nên lập tức rơi thẳng xuống đất.
Hai người đạp không lơ lửng, quay đầu nhìn về phía chiếc phi liễn lần cuối.
Cùng lúc đó.
Ở cách phi liễn không xa có một thân ảnh tráng kiện, tay cầm Bá Vương Thương đánh thẳng tới.
Đoan Mộc Sinh quát to: “Phản đồ!”
Tay phải Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương dài bằng thân người hắn, toàn thân hắn song song với mặt đất, mũi thương toát ra cương phong không khác gì mũi khoan!
Vu Chính Hải khẽ lảo đảo, mở to mắt nhìn…
Thì ra là tam sư đệ, không phải sư phụ! Còn may, còn may…
Sau đó Vu Chính Hải đứng thẳng người lại, tiếp chiêu bằng một tay. Bàn tay phải lúc này đã được cương ấn hùng hậu bao bọc lấy.
Ầm ầm ầm!
Thế tiến công của Bá Vương Thương bị cản lại toàn bộ.
Hả?
Vu Chính Hải âm thầm kinh ngạc, hừ nhẹ một tiếng rồi vỗ ra một chưởng.
Ầm!
Đại Huyền Thiên Chưởng!
Chưởng này lớn hơn trước mấy lần. Cương khí đôi bên va chạm.
Hai tay Đoan Mộc Sinh tê rần, lăng không xoay chuyển mấy vòng rồi hạ xuống.
Thấy vậy Hoa Trọng Dương chắp tay nói: “Giao cho thuộc hạ đi.”
“Không cần.” Vu Chính Hải cũng chậm rãi hạ xuống.
Ba người đứng trên mặt đất, các đệ tử U Minh Giáo nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, đứng sau lưng Vu Chính Hải và Hoa Trọng Dương.
Đôi bên lâm vào thế giằng co.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh cắm thẳng xuống đất, hắn nhìn thẳng vào Vu Chính Hải.
“Phản đồ.”
Vu Chính Hải khẽ lắc đầu. “Tam sư đệ… bao nhiêu năm nay mà tính tình đệ vẫn y như vậy.”
“Dù sao cũng vẫn hơn huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Sư phụ đang ở đâu?” Ánh mắt Vu Chính Hải nhìn về phía sau lưng Đoan Mộc Sinh.
“Sư phụ lão nhân gia người lệnh cho ta bắt huynh về… Nếu huynh chịu nhận sai, có thể sư phụ sẽ tha cho huynh tội chết.”
Đoan Mộc Sinh không giống Minh Thế Nhân, hắn nói chuyện không hề biết nể mặt đối phương.
Vu Chính Hải có thể ngồi ở vị trí như ngày hôm nay sao năng lực phán đoán lại kém được.
Hậu phương Đoan Mộc Sinh chẳng có một ai khiến trong lòng Vu Chính Hải nhẹ nhõm không ít.
“Tam sư đệ, Thiên Nhất Quyết của đệ đã tiến bộ rất nhiều. Vừa rồi nếu ta không kịp thời sử dụng Đại Huyền Thiên Chưởng thì đã bị đệ làm cho bị thương.”
“Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi huynh, có theo ta về hay không?” Đoan Mộc Sinh vẫn vững vàng quả quyết.
“Hầy…”
Vu Chính Hải lắc đầu thở dài. “Sư huynh có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Trên đời này có rất nhiều người muốn ta chết, phe chính đạo mong ta chết, ma đạo cũng mong ta chết…”
“. . .” Đoan Mộc Sinh nghi hoặc, mờ mịt nhìn đại sư huynh, chẳng hiểu tại sao Vu Chính Hải lại nói ra những lời này.
Vu Chính Hải tiếp tục nói: “Thế giới lớn thế này sao vẫn không dung được ta?”
Hắn biết rằng Đoan Mộc Sinh nghe không hiểu, bèn thở dài một hơi. “Chắc đệ cũng chẳng hiểu ta đang nói gì. Nếu có lão thất ở đây thì tốt biết mấy… Đệ ấy nhất định có thể hiểu được tâm tình của ta.”
“Nếu hắn đến đây, trước tiên ta sẽ bắt hắn!” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đệ bắt được không?” Vu Chính Hải hỏi lại.
“Chuyện này…”
Đoan Mộc Sinh nhìn Hoa Trọng Dương đứng bên cạnh Vu Chính Hải.
Tuy Hoa Trọng Dương không hề ra tay nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được người này là một cao thủ. Một cao thủ hoàn toàn mạnh hơn hắn.
Cho dù Hoa Trọng Dương không có ở đây… thì Đoan Mộc Sinh hắn cũng không thắng được Vu Chính Hải.
Hắn vốn chỉ muốn thử vận may của mình, có lẽ đại sư huynh sẽ bị thương trước uy lực của đại thần thông… Đáng tiếc là tình huống này không hề xảy ra.
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Ta hỏi huynh, việc của Thiên Kiếm Môn trên Liên Hoa đài có liên quan gì đến huynh không?”
Vu Chính Hải khẽ cười một tiếng rồi khinh thường nói: “Chỉ là Thiên Kiếm Môn mà cũng xứng hợp tác với U Minh Giáo sao? Sư huynh không gạt đệ… Thiên Kiếm Môn là một trong những mục tiêu sắp bị U Minh Giáo ta tiêu diệt.”
“. . .”
“Từ khi Lạc Trường Phong chết đi, Thiên Kiếm Môn đã có xu hướng suy tàn. Lạc Hành Không chỉ cố kéo dài hơi tàn của nó mà thôi. Đây là cơ hội tốt để U Minh Giáo thuận thế diệt nó.” Vu Chính Hải nói.
“Huynh muốn giúp sư phụ?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
“Không…”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Ta đang giúp chính mình.”
“Huynh có mục đích gì?”
Vu Chính Hải cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh không tự chủ lui về sau mấy bước.
“Đừng khẩn trương.” Vu Chính Hải vỗ vỗ bờ vai hắn. “Sư phụ lão nhân gia người có khoẻ không?”
“Người rất khoẻ.” Trên mặt Đoan Mộc Sinh đầy vẻ phòng bị.
“Thật không?”
“Nếu không phải vậy thì huynh bỏ chạy làm gì?” Đoan Mộc Sinh khinh thường nói.
“. . .”
Vu Chính Hải nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Đệ có thấy ai bỏ chạy mà phi hành chậm thế không?”
Đều là cao thủ, sao có thể dùng từ chạy.
Đoan Mộc Sinh đồng tình gật đầu. “Cũng đúng… Nếu ta là huynh thì đã sớm bỏ liễn mà chạy rồi.”
Hoa Trọng Dương: “? ? ?”
Trên mặt Vu Chính Hải vẫn tỏ ra bình tĩnh như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hai người đều trầm mặc một lát.
Vu Chính Hải đột nhiên hỏi: “Sư phụ có hay nhắc tới ta không?”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
Hắn vốn định nói, nhắc tới huynh làm gì cho thêm bực mình.
Hơn nữa bọn họ là đồ đệ, không dám tuỳ tiện nói chuyện khiến sư phụ không vui.
“Vậy người có nhắc tới nhị sư đệ?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Không có.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“Vậy thì tốt rồi…”
“. . .”
Vu Chính Hải lại vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Sinh lần nữa. “Quay về đi.”
Đoan Mộc Sinh nghiêm túc nhìn Vu Chính Hải rồi nói: “Cho ta nửa năm thời gian…”
“Để làm gì?”
“Nửa năm sau ta sẽ đánh với huynh một trận.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải gật gù tán dương: “Có dũng khí khiêu chiến ta, rất tốt… Trở về nhớ cố gắng luyện tập nhiều hơn.”
“Ta sẽ đánh bại được huynh.” Đoan Mộc Sinh nói.
Vu Chính Hải nhíu mày thở dài. “Nhị sư huynh của đệ cũng từng nói ra lời này.”