Chương 273: Nghiệt đồ không xứng ra điều kiện
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi tìm được hắn không?”
“Chuyện này…”
Minh Thế Nhân lộ vẻ xấu hổ.
Lần trước hắn mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu khắp nơi, vất vả biết bao nhiêu mới tìm được đến Hoàng Phong Sơn và gặp Tư Vô Nhai.
Sau khi đánh cỏ động rắn, Tư Vô Nhai đương nhiên sẽ đề phòng, Minh Thế Nhân làm sao có thể tìm ra hắn lần nữa?
Huống chi đầu óc hắn lại không bằng người ta…
Lục Châu nhớ tới cái rương ở Đông Các bèn chậm rãi đứng dậy nói: “Giải tán đi.”
Nghe vậy, mọi người đứng dậy chắp tay với Lục Châu rồi rời đi.
Trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai ngồi xếp bằng tĩnh toạ.
“Giáo chủ, có phi thư của Ngũ Thử.”
“Thất bại rồi à?” Tư Vô Nhai mở mắt ra. Nếu thành công thì bọn hắn sẽ không gửi phi thư mà đã đem Khổng Tước Linh về đây rồi.
“Vâng… Bạch Khánh Vân, thủ lĩnh của Ngũ Thử có nói trong thư, khi đến Ma Thiên Các đã gặp phải Lãnh La nên không thể không lui về.”
“Lãnh La… người kiêu ngạo như thế mà sư phụ cũng nguyện ý khống chế…” Tư Vô Nhai lắc đầu. “Người này tại Sấu Tây Hồ dùng một chiêu đã bức lui hắc kỵ, Ngũ Thử từng bị hắn thảo phạt, cảm thấy sợ hãi cũng không có gì lạ. Thôi vậy.”
“Vậy Khổng Tước Linh…”
“Sẽ không có cơ hội.”
Cơ hội tốt như lần này còn không thành thì những lúc khác càng không có khả năng.
“Nhưng mà… Ngũ Thử lại mang về thứ này.”
Tên thuộc hạ móc trong ngực áo ra một đống giấy vụn.
Tư Vô Nhai vuốt phẳng mảnh giấy…
Trên giấy là đồ án của một chiếc rương. Tuy chỉ là bản nháp nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Gửi phi thư cho Ma Thiên Các.”
Ngày hôm sau, tại Ma Thiên Các.
Trong Đông Các.
Sau một đêm lĩnh ngộ, lực lượng phi phàm tích luỹ được trong cơ thể cũng không nhiều.
Lục Châu mở mắt nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 19.380 điểm.
Một chuyến đi đến Liên Hoa đài thu hoạch được tổng cộng 7.550 điểm công đức. Đáng tiếc còn thiếu hơn sáu trăm điểm nữa mới mua được pháp thân Bát Pháp Vận Thông.
Không phải Lục Châu chấp nhất muốn mua pháp thân, mà là hắn cảm thấy với cách sắp xếp của Hệ thống thì càng về sau rút thưởng sẽ càng khó trúng.
Chỉ là… tâm lý của người chơi rút thưởng thường như thế, dù biết rõ xác suất trúng rất ít nhưng vẫn ôm hy vọng mình sẽ gặp may.
“Rút năm lần thôi vậy…”
Sau khi hụt đủ năm lần, Lục Châu nhẹ nhàng thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm hai tiếng ‘quả nhiên’.
“Vẫn nên tích luỹ để mua pháp thân thì hơn.”
Lục Châu vừa định chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Sư phụ, Tư Vô Nhai gửi phi thư.” Chiêu Nguyệt khom người đứng ngoài Đông Các.
“Đọc đi.”
Chiêu Nguyệt nói: “Trong thư Tư Vô Nhai nói hắn biết cách mở chiếc rương kia ra… Nhưng hắn có một thỉnh cầu, đó là lấy lại Khổng Tước Linh đồng thời được giải khai Phược Thân Thần Chú.”
Lục Châu trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: “Nghiệt đồ.”
Chiêu Nguyệt cảm thấy sư phụ tức giận bèn vội vàng lên tiếng: “Sư phụ bớt giận.”
“Nghiệt đồ quá xem trọng chính mình… Tưởng rằng rời khỏi Kim Đình Sơn thì có thể ra điều kiện sao?”
“Sư phụ nói đúng lắm. Tư Vô Nhai quả thực là ăn gan hùm mật gấu!” Chiêu Nguyệt nói.
Đông Các lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau Lục Châu mới nói:
“Có hồi âm của Giang Ái Kiếm chưa?”
Lâu như vậy vẫn chưa có hồi âm, điều này không giống với phong cách của Giang Ái Kiếm.
“Bẩm sư phụ, Giang Ái Kiếm vẫn chưa có hồi âm.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Lui xuống đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Lục Châu đã bình tĩnh lại, nhân tiện nhìn xem giao diện nhiệm vụ của Hệ thống.
Nhiệm vụ truy tìm chìa khoá thất lạc vẫn chưa hoàn thành.
Suy nghĩ một chút, Lục Châu quyết định hồi tưởng lại một số ký ức có liên quan đến chiếc rương, hy vọng từ đó có thể tìm ra manh mối.
Rất nhiều sự tình xảy ra từ thời xa xưa nay đã vô cùng mơ hồ trong trí óc.
Sau môt lúc tìm kiếm, Lục Châu vẫn không thu hoạch được gì.
“Chẳng lẽ chiếc rương này có liên quan đến phần ký ức bị thiếu?” Lục Châu suy đoán.
Từ khi xuyên không đến nay, Lục Châu đã sớm quen thuộc với thân thể già nua này. Có Thẻ Nghịch Chuyển, hắn không lo sợ mình sẽ già đi, nhưng phần ký ức bị mất này vẫn không hề khôi phục.
Suy nghĩ một lát vẫn không có manh mối gì, Lục Châu lắc đầu, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt ra đã thấy Chiêu Nguyệt cầm phi thư đi vào Đông Các.
Thấy sư phụ đứng trong sân hoạt động thân thể bằng những động tác kỳ quái, Chiêu Nguyệt không dám quấy nhiễu, đành đứng yên một lúc rồi mới khom người nói:
“Sư phụ, có phi thư.”
“Phi thư của ai?” Lục Châu dừng lại, chắp tay sau lưng hỏi.
“Đồ nhi vốn định mặc kệ hắn, nhưng nội dung trong thư tương đối quan trọng nên mới đem đến đây.” Chiêu Nguyệt nói.
“Đọc đi.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt mở phi thư ra đọc: “Hôm qua đồ nhi hồ đồ, mong sư phụ thứ tội. Đồ nhi tuy đã rời khỏi Kim Đình Sơn nhưng lại chưa từng có suy nghĩ đối địch với sư phụ. Để thể hiện tâm ý, đồ nhi đã ra lệnh cho người đem manh mối dâng lên cho sư phụ.”
Sau khi đọc xong, Chiêu Nguyệt cất phi thư nói: “Dưới núi đúng là có một ni cô đến xin gặp. Đồ nhi hoài nghi lão thất có tâm cơ bẫy rập gì nên mới ngăn bà ta lại. Xin sư phụ định đoạt.”
“Ni cô?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đến từ Vân Chiếu Am.”
Nghe được ba chữ Vân Chiếu Am, sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghi hoặc… Chẳng lẽ trong cõi U Minh đã có sắp đặt?
Ký ức có liên quan đến Vân Chiếu Am vẫn rõ ràng, Lục Châu không hề cảm thấy Vân Chiếu Am có liên quan gì đến chiếc chìa khoá.
“Cho bà ta lên.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Đông Các.
Lục Châu vẫn tiếp tục đứng trong sân hoạt động gân cốt.
Một lát sau, Chiêu Nguyệt dẫn theo một ni cô đi đến bên ngoài Đông Các điện.
“Sư phụ, đây chính là Huyền Tĩnh sư thái của Vân Chiếu Am.”
“Huyền Tĩnh bái kiến lão thí chủ.”
Lục Châu dừng động tác, đưa mắt nhìn về phía ni cô kia.
Tuổi tác bà ta khá lớn, trên mặt có nếp nhăn, bà ta mặc một bộ tăng y thanh lịch, trên tay cầm chuỗi phật châu.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi đứng dậy, lấy trong tay áo ra một hộp gấm màu đỏ rồi nói: “Vật về nguyên chủ.”
Lục Châu khẽ vung tay lên.
Hộp gấm kia bay vào trong lòng bàn tay hắn.
Huyền Tĩnh sư thái chậm rãi nói: “Vật này là do năm đó Tịnh Ngôn sư thúc lưu lại… Bần ni biết lão thí chủ đang tìm vật này nên khởi hành đến Ma Thiên Các hoàn lại cho lão thí chủ.”
“Di vật của Tịnh Ngôn?”
Năm đó khi hai người luận đạo ở Vân Chiếu Phong, lão thí chủ đã để lại vật này. Đáng tiếc nhiều năm qua đi lại không thấy lão thí chủ đến lấy.” Huyền Tĩnh sư thái nói.
Lục Châu điều động cương khí, phanh, nắp hộp mở ra ——
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ tìm chìa khoá thất lạc 1/1, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Bên trong chiếc hộp gấm đích thực là một thanh chìa khoá cổ.
Có lẽ do thời gian đã trôi qua quá lâu nên ký ức hắn vô cùng mơ hồ.
Lục Châu cất chìa khoá rồi hỏi: “Tình huống Vân Chiếu Am bây giờ thế nào?”
“Nói đến chuyện này bần ni phải cảm tạ lão thí chủ đã ra tay trừng trị Vô Niệm… Vô Niệm không tuân theo điều luật của Vân Chiếu Am, làm xằng làm bậy khắp nơi, nay bị trừng phạt là đúng người đúng tội. Hiện tại Vô Niệm đã mất hết tu vi, không còn là phương trượng của Vân Chiếu Am nữa.” Huyền Tĩnh nói.
Vô Niệm rơi vào kết cục này hắn cũng đã dự liệu được.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Làm sao ngươi biết bản toạ đang cần vật này?”
Huyền Tĩnh sư thái nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ không phải do Tư thí chủ của Ma Thiên Các truyền tin sao?”
Chiêu Nguyệt vội nói: “Quả nhiên là do phản đồ làm ra.”
“Phản đồ?” Huyền Tĩnh sư thái nghi hoặc không hiểu.
Chiêu Nguyệt đáp: “Chuyện này không liên quan đến sư thái, sư thái quanh năm ẩn cư ở Vân Chiếu Am, đương nhiên không hiểu rõ chuyện bên ngoài. Nếu không còn gì nữa, mời sư thái trở về đi.”