Chương 281: Nghiêm khắc dạy dỗ (2)
Phan Trọng đứng ngoài cửa động vội vàng nghênh đón. “Tứ tiên sinh thật là cẩn trọng, lại trí tuệ hơn người. Nếu không nhờ tứ tiên sinh vạch trần âm mưu bên trong, sợ là chúng ta đều bị thất tiên sinh… à không phải, bị phản đồ lừa gạt.”
“Ngươi có việc gì sao?” Minh Thế Nhân luôn cảm thấy gia hoả này hơi khác thường.
“Đâu có… làm gì có việc gì đâu, ta thuần tuý chỉ xuất phát từ tấm lòng ngưỡng mộ tứ tiên sinh… Tuyệt đối không nói ngoa nửa lời.” Phan Trọng vô cùng nghiêm túc đáp.
“Ta rất thích nghe ngươi nói chuyện, tuy tất cả đều là lời a dua nịnh nọt nhưng nghe lại rất chân thành…”
Nói xong Minh Thế Nhân lách mình biến mất.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai không tiếp tục tìm cách giải khai thần chú nữa mà đang nằm dài trên ghế trúc phơi nắng.
Trên chiếc bàn bên cạnh đặt đầy điển tịch có liên quan đến thần chú nằm ngổn ngang lộn xộn.
“Sư phụ lão nhân gia người từ khi nào lại nắm giữ được bí thuật thần chú cao thâm đến vậy?” Tư Vô Nhai nghĩ mãi cũng không có đáp án.
Những quyển sách này là do bọn thuộc hạ theo lệnh hắn sưu tập từ các nơi mang tới.
Dạo gần đây ngày nào hắn cũng nghiên cứu cách phá giải thần chú, gần như toàn bộ các phương pháp trong sách hắn đều đã làm thử vài lần.
Nhưng…
Không lần nào thành công.
Lúc này, một tên thuộc hạ mặc trường bào xám từ xa bay tới rồi quỳ một gối xuống trước mặt hắn.
“Giáo chủ, đã tra ra được Ma Thiên Các không có qua lại với cao thủ Phật môn và Đạo môn nào.”
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra khỏi tiểu trúc.
“Cao thủ Phật môn ở Nhữ Nam thánh đàn, cao thủ Đạo môn ở Độ Thiên Giang, còn cả Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn xuất hiện ở Canh Tử Trấn, thậm chí là lực lượng không rõ xuất hiện ở Liên Hoa đài… đều không có liên quan đến ngoại giới sao?”
Cảnh tượng ở Liên Hoa đài chính Tư Vô Nhai đã tận mắt nhìn thấy… Có thể xác nhận cỗ lực lượng kia đến từ bình chướng.
“Không tra ra được manh mối.”
Tư Vô Nhai khẽ gật đầu cười: “Cơ bản có thể xác nhận, sư phụ lão nhân gia người đang tìm kiếm phương thức mới… Thật đúng là giống như lúc trước.”
“Giáo chủ, chuyện này có cần tiếp tục điều tra nữa không?”
“Không cần.”
Tư Vô Nhai lắc đầu rồi hỏi. “Có tra ra được tai mắt của Ma Thiên Các là ai chưa?”
“Trước mắt chỉ biết đối phương là người rất có thủ đoạn, nhưng vẫn chưa xác định được hắn là ai…”
“Người trong cung thì sao?”
“Không tra ra được tai mắt trong cung… Nhưng lại có được một tin tức khác. Cao thủ Lâu Lan từ Nhung Tây đã tiến cung, người này hẳn chính là kẻ đã bày ra đại trận trên Liên Hoa đài.”
“Tên Mạc Ly này đúng là có thủ đoạn.” Tư Vô Nhai nói. “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Tu hành giả mặc trường bào xám tung người bay đi.
Tư Vô Nhai quay về trong tiểu trúc, nằm xuống ghế trúc, hai mắt khẽ nhắm lại.
Vừa nằm nghỉ ngơi được một lát thì lại có một tên thuộc hạ khác xuất hiện.
“Giáo chủ, Thượng Nguyên thành hồi báo.”
“Nói đi.”
“Thượng Nguyên thành Ngũ Thử lấy trộm Bảo Thiền Y của bát tiên sinh, bảo là dùng vật này thay thế cho thù lao chuyến đi tới Ma Thiên Các.”
Vừa bẩm báo xong, Tư Vô Nhai đột nhiên mở mắt mắng: “Ngu xuấn!”
“Giáo chủ… dù sao Thượng Nguyên thành Ngũ Thử cũng không phải là người trong Ám Võng, rất khó khống chế… Hay là chúng ta nhân cơ hội này giết luôn toàn bộ?”
Tư Vô Nhai không đáp mà trầm ngâm một lát mới mở miệng. “Gửi phi thư cho Ngũ Thử, hẹn gặp ở Thượng Nguyên thành hai ngày sau.”
“Giáo chủ, trong tình hình hiện tại ngài không nên ra mặt, tất cả mọi chuyện thuộc hạ có thể thay người xử lý!” Tên thuộc hạ nói.
“Không sao đâu.” Tư Vô Nhai nói. “…Cao thủ Lâu Lan ở Nhung Tây đã đến, Thượng Nguyên thành bình tĩnh quá lâu rồi, đây là thời điểm thích hợp để phóng hoả.”
“Vâng! Thuộc hạ đi làm ngay!”
Hôm sau khi trời vừa sáng, trong Ma Thiên Các.
Lục Châu từ từ tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Hắn mở mắt ra, cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể, còn thiếu một nửa là đạt tới trạng thái sung mãn.
Nhưng cũng may tốc độ lĩnh hội đã nhanh hơn trước kia. Lúc trước cần từ bảy đến mười ngày mới đạt được trạng thái sung mãn, bây giờ chỉ cần khoảng năm ngày.
Hắn không tiếp tục tham ngộ Thiên thư nữa mà đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, nhìn tấm bản đồ da dê cổ.
So với ngày hôm qua, bản đồ không có bất kỳ biến hoá nào, chỉ là đồ án hoàng cung ở Thần đô có vẻ trông rõ ràng hơn một chút, còn lại thì vẫn trống không và mơ hồ như thế.
“Phần còn lại của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên có lẽ đang ở trong cung.”
Chỉ là…
Phải làm sao mới tìm được đây?
Giang Ái Kiếm cho dù có thần thông quảng đại, thủ đoạn thông thiên cỡ nào thì muốn tìm thứ này cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Huống hồ gì Giang Ái Kiếm lại chẳng hề biết bộ dạng Thiên Thư Khai Quyển trông ra sao.
Phải tự mình đi một chuyến?
Ngoại trừ Lục Châu ra, chẳng ai biết tới Thiên Thư Khai Quyển.
“Sư phụ… lão bát lại giống như hôm qua, xuất hiện nguyên khí hỗn loạn.” Thanh âm của Đoan Mộc Sinh trong viện lạc truyền đến.
“Bảo Phan Trọng sang đó phong ấn kinh mạch, đan điền và khí hải của nó. Nếu không phong ấn được thì đánh một trận, đánh tới khi nguyên khí khô kiệt mới thôi.” Lục Châu nói.
“Sư phụ cao kiến! Vậy mà đồ nhi không nghĩ ra!” Đoan Mộc Sinh cực kỳ vui mừng, miệng lẩm bẩm. “Lâu lắm rồi không có ai cùng luyện tập…”
Đoan Mộc Sinh vừa định xoay người rời đi thì Lục Châu chợt hỏi:
“Chiêu Nguyệt đâu?”
Dạo gần đây biểu hiện của Chiêu Nguyệt có vẻ hơi kỳ quái, không thể không lưu tâm.
Hơn nữa, bình thường đều là Chiêu Nguyệt đến truyền tin tức… Không có lý gì hôm nay lại để Đoan Mộc Sinh đi.
“Thân thể Chiêu Nguyệt sư muội không khoẻ, hiện đang nghỉ ngơi ở Nam Các.” Đoan Mộc Sinh đáp.
Không khoẻ?
Đến cảnh giới Thần Đình cảnh Hoá đạo, tu hành giả chẳng thể nào mắc phải những bệnh tật thông thường nữa.
Lục Châu bước ra khỏi phòng, nói với Đoan Mộc Sinh đang cung kính đứng nghiêm trước sân: “Đi chiếu cố lão bát đi.”
“Đồ nhi đi ngay.”
Lục Châu thong thả đi tới Nam Các.
Trong Nam Các lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
“Chiêu Nguyệt.” Lục Châu đứng ngoài viện lạc truyền âm gọi.
“Sư… sư phụ?”
Bên trong phòng truyền ra giọng nói kinh ngạc của Chiêu Nguyệt, nhưng nàng không hề xuất hiện.
Lục Châu chắp tay đi tới, nhưng hắn không lập tức vào phòng.
Hắn nghe ra được trong giọng nói Chiêu Nguyệt có vẻ căng thẳng và đau đớn.
Vừa đến gần cửa, một cỗ hàn khí âm lãnh đột nhiên xộc vào mặt Lục Châu.
Lục Châu nhướng mày, vung tay lên!
Một đạo cương khí phóng ra phá tan cánh cửa.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Chiêu Nguyệt trong phòng.
Chiêu Nguyệt không phải đang nghỉ ngơi mà toàn thân nàng cuộn lại nấp trong góc phòng, người run lẩy bẩy.
Trên trán đầy mồ hôi.
Trên thân đầy hàn khí.
Mái tóc nàng nhiễm hàn khí đã ướt đẫm, lúc nóng lúc lạnh.
Thậm chí bên ngoài lớp y phục đã có một tầng băng nhàn nhạt bao phủ.
Chiêu Nguyệt không ngờ sư phụ lại đột nhiên đến thăm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc...
Nhưng nàng vẫn cố nhịn đau đớn mà quỳ xuống: “Đồ nhi… bái, bái kiến sư phụ.”
Lục Châu vừa nhìn bộ dạng này của Chiêu Nguyệt cũng đã minh bạch.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Một đám đồ đệ… Thật chẳng có đứa nào khiến người ta bớt lo!