Chương 284: Thượng Nguyên thành loạn (1)
Lục Châu không vào phòng, cũng không xoay người lại, thản nhiên nói: “Ngươi chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Phan Ly Thiên cười nói: “Lý Vân Triệu là thái giám đắc lực bên cạnh Hoàng thái hậu… Người này xuất thân từ Đạo môn, về sau không biết tu luyện công phu tà môn gì mà bị tẩu hoả nhập ma, ai ngờ nhân hoạ đắc phúc, tu vi tiến bộ nhanh chóng. Đạo môn vì mặt mũi nên trục xuất hắn khỏi sư môn, nhiều năm sau hắn trở thành đại nội cao thủ.”
Lục Châu có hơi bất ngờ.
Trong cung có nhiều cao thủ, hắn không kỳ quái.
Trước kia Lục Châu cũng từng vào cung vài lần nhưng chưa từng đọ sức với cao thủ trong cung.
Có lẽ vì kiêng kỵ danh tiếng đệ nhất đại ma đầu của hắn, hoặc cũng có thể đây là quy củ trong cung.
Chỉ là, không ngờ Lý Vân Triệu lại trở thành thái giám, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Cao thủ như thế… tuy chỉ là thái giám nhưng vẫn được ăn sung mặc sướng, được không ít quyền quý a dua nịnh hót…
Nhưng đáng tiếc không còn là nam nhân thực thụ. Đây đúng là chuyện khiến người khác phải kinh ngạc.
Lục Châu hỏi: “Khi ngươi còn nhỏ Lý Vân Triệu đả thương ngươi, bây giờ lại tìm đến ngươi là có mục đích gì?”
“Đồ nhi không biết…”
Hàn độc trong cơ thể Chiêu Nguyệt vừa mới được khu trừ, hiện tại nàng rất suy yếu, hữu khí vô lực.
Lục Châu lắc đầu nói: “Thôi, tĩnh tâm tu dưỡng hai ngày đi.”
Nói xong, hắn phất tay bước ra khỏi Nam Các.
Chiêu Nguyệt gian nan đứng dậy bước ra cửa, thấy bóng lưng sư phụ đã đi xa, nàng suy nghĩ đến xuất thần.
Lời nói vừa rồi của sư phụ khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Sư phụ lão nhân gia người mà cũng biết quan tâm đến người khác?
Khụ khụ.
Chiêu Nguyệt lại ho khan hai tiếng, khí tức dần dần ổn định lại.
Nàng trở về phòng, cảm nhận hàn độc trong cơ thể.
“Không còn nữa?”
Điều này khiến Chiêu Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ.
Trước đó, nàng vốn không hề biết đó là hàn độc, còn tưởng đó là hiệu quả do tu luyện Minh Ngọc Công gây ra, người lúc lạnh lúc nóng vừa vặn phù hợp với đặc điểm của Minh Ngọc Công. Khi tu luyện đến đỉnh phong, bên ngoài làn da sẽ kết thành băng sương có tác dụng trú nhan.
Không ngờ đó lại là hàn độc của Huyền Âm Chưởng Ấn.
Nàng lại điều động nguyên khí lần nữa. Kỳ kinh bát mạch vô cùng thông thuận, không còn cảm giác hỗn loạn, hiệu quả khi sử dụng nguyên khí để chữa thương cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhớ lại lời sư phụ dặn dò trước khi rời đi, Chiêu Nguyệt càng cảm thấy hổ thẹn.
So sánh với những chuyện này, những khổ cực trước kia nào có ý nghĩa gì đâu.
[Ting — dạy dỗ Chiêu Nguyệt, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Như thế nào gọi là dạy dỗ —— trưởng bối chỉ đạo vãn bối, bên mạnh dạy bảo bên yếu, chính là dạy dỗ.
Lục Châu nghe tiếng thông báo của Hệ thống, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Trở về đại điện Ma Thiên Các, Phan Ly Thiên và Phan Trọng cũng theo sau bước vào.
Lục Châu bước lên ghế chủ toạ ngồi xuống.
“Phan trưởng lão, ngươi có biết rõ Lý Vân Triệu?”
Phan Ly Thiên chắp tay: “Sau khi lão hủ rời khỏi Tịnh Minh Đạo, đúng là có qua lại với bên trong cung… Thực không dám giấu diếm, những năm đó lão hủ tòng quân ra chiến trường, đã giết vô số địch nhân ở Nhung Tây! Vì vậy cũng rất ít tiếp xúc với người trong cung, không hiểu nhiều về Lý Vân Triệu…”
Phan Trọng nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Lão ăn mày vẻ ngoài xấu xí này lại có một đoạn quá khứ truyền kỳ đáng ngưỡng mộ như vậy?
Tu hành giả tòng quân cũng không hiếm thấy, nhưng đa số tu hành giả đều chuyên tâm tu luyện đại đạo…
Trong một đội quân vạn người thường chỉ có khoảng năm, sáu tên tu hành giả và một đại tu hành giả. Một số Thiên phu trưởng hay Bách phu trưởng không có thiên phú tu hành chỉ tu luyện đến Thối Thể cảnh hoặc Thông Huyền cảnh đã lựa chọn tòng quân để lập chiến công.
Thật không ngờ Phan Ly Thiên cũng làm thế.
“Với tu vi của một mình ngươi đã đủ để thay đổi thế cục cuộc chiến… Việc lập công nơi biên thuỳ chẳng phải là dễ như trở bàn tay?” Ý Lục Châu là, người có chiến công trên mình sao lại trở thành một lão ăn mày.
“Sau khi lão hủ rời khỏi Tịnh Minh Đạo, tu vi đã giảm mạnh chỉ còn chưa đến một nửa, đã không còn là cao thủ.” Phan Ly Thiên đáp.
Phan Trọng kinh ngạc nói: “Lão Phan, Tịnh Minh Đạo hại ngươi sao?”
Phan Ly Thiên sớm đã quen với cách xưng hô của hắn, bèn đáp: “Không nhắc tới thì hơn.”
Lục Châu nói: “Như vậy thì bản toạ phải đích thân đến Thần Đô một chuyến rồi.”
Phan Ly Thiên nghe vậy lập tức nói: “Lão hủ nguyện đi cùng Các chủ.”
Lục Châu khẽ gật đầu. “Lui ra đi.”
“Lão hủ cáo lui.”
“Vãn bối cáo lui.”
Hai người một già một trẻ cung kính rời khỏi đại điện.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn theo bóng lưng hai người.
Nói cũng lạ, thân phận của hai người này chuyển biến rất tự nhiên, dường như không gặp phải chướng ngại tâm lý nào.
Đây mới là thái độ nên có của người trong Ma Thiên Các.
“Diên Nhi.” Lục Châu nhẹ nhàng gọi.
“Sư phụ.”
Tiểu Diên Nhi nhảy tung tăng vào đại điện, trong tay vung vẩy Phạm Thiên Lăng.
“Lão tứ có tin tức gì chưa?”
“Chưa có ạ. Nhưng mà sáng sớm hôm nay tứ sư huynh đã xuất phát, lúc này hẳn là đã đến nơi rồi.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
“Vi sư mệt rồi.”
“Nha… Đồ nhi cáo lui.”
Vừa rồi Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm giúp Chiêu Nguyệt loại trừ hàn độc… Trong hai ngày sắp tới hắn phải chuyên tâm lĩnh hội lực lượng phi phàm mới được.
Không có thẻ đạo cụ, đại thần thông của Thiên thư chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Còn về việc thân thế của Chiêu Nguyệt thì chỉ có thể chờ sau này tiếp tục thăm dò cho rõ ràng.
Tại Thượng Nguyên thành.
Trên Trường Phong tửu lâu, trong gian phòng tầng ba.
Tư Vô Nhai ngồi tựa vào cửa sổ, đưa mắt quan sát toàn bộ Thượng Nguyên thành.
Thượng Nguyên thành là thủ đô cũ của Đại Viêm, nay đã không còn phồn hoa như năm đó.
Ngũ Thử nháo tung cả Thượng Nguyên thành, lại thêm phản quân làm loạn nên thành trì này gần như đã bị huỷ.
Đáng tiếc đến nay vẫn chưa lấy lại được sự phồn hoa.
“Giáo chủ, người của chúng ta đã sắp xếp đâu vào đó, chỉ cần Giáo chủ ra lệnh một tiếng, toàn bộ sẽ hành động ngay.” Tu hành giả mặc trường bào xám khom người nói.
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn hắn rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Tri Hành, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?”
Diệp Tri Hành giật mình, không rõ tại sao Giáo chủ lại hỏi chuyện này nhưng vẫn đáp lời: “Mười năm.”
“Đảo mắt đã trôi qua mười năm…”
“Thuộc hạ thề chết đi theo Giáo chủ.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu: “Tri Hành… ngươi nói xem, có phải ta phạm sai lầm rồi không?”
Diệp Tri Hành vội vàng khom người nói: “Sao Giáo chủ lại nói ra lời ấy? Ám Võng có thể được như ngày hôm nay tất cả là nhờ công Giáo chủ. Chính Giáo chủ đã ngăn cản mấy vạn tu hành giả của Nhung Bắc, chính Giáo chủ một tay nâng đỡ đại tiên sinh và U Minh Giáo; cũng là Giáo chủ đã hoả thiêu Hắc Mộc Sâm…”
Tư Vô Nhai giơ tay lên ngắt lời Diệp Tri Hành. Mỗi lần nói đến chuyện này là Diệp Tri Hành lại nói ro ro mấy chuyện huy hoàng thuở trước cứ như đã thuộc trong lòng bàn tay.
“Có lẽ là ảo giác của ta… Gần đây ta cảm thấy có nhiều chuyện không nằm trong sự khống chế của mình nữa…”