Chương 287: Là vì muốn giúp sư phụ (2)
Tư Vô Nhai khẽ cười.
Hắn nhấc ấm nước lên rót cho Minh Thế Nhân một tách.
“Hiện nay thập đại danh môn chính đạo đã không còn như xưa. Tịnh Minh Đạo bị diệt, Chính Nhất Đạo chỉ còn lại mình Trương Viễn Sơn đau khổ chèo chống, ngũ phái Phật môn từ trước đến nay chỉ biết bo bo giữ mình… Với khả năng của sư phụ, trong vòng mấy năm bọn hắn tuyệt không dám hó hé gì. Thế nhưng mà… trong cung không phải như thập đại danh môn. Đại Viêm thiên hạ từ khi thành lập đến nay vẫn vững như bàn thạch, huynh nói xem là vì cái gì?”
Đáp án không cần nói cũng biết.
Nếu thực lực của triều đình không bằng cả thập đại danh môn chính đạo thì cao thủ thập đại danh môn đã khoa tay múa chân với triều đình từ lâu.
“Trong cung thật sự mạnh như vậy?” Minh Thế Nhân không tin hỏi.
Tư Vô Nhai chậm rãi đàm đạo: “Huynh biết trên đời này thứ gì làm cho người ta động tâm nhất không?”
Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Quyền lực, địa vị, tiền tài, nữ nhân… So sánh với chúng ta thì cũng tương đương tu vi, công pháp, danh vọng, bảo bối có thể ngộ nhưng không thể cầu… chẳng qua là thay đổi danh tự mà thôi.”
“Tục tằn.” Minh Thế Nhân nói.
“Con người đâu phải thánh nhân, có bao nhiêu người không tầm thường đâu chứ? Tứ sư huynh nếu không tầm thường vậy cho ta Ly Biệt Câu đi? Ha ha… ta chỉ nói đùa thôi.”
Tư Vô Nhai tiếp tục nói. “Triều đình trùng hợp có thể thoả mãn toàn bộ những điều kiện này, thế nên trong cung mới có thể thu hút được nhân tài trong thiên hạ… Sư huynh đừng quên, cấm vệ quân của Thần Đô chưa từng ra tay. Cho dù là phản quân An Dương thành làm loạn thì cấm vệ quân cũng chưa từng xuất động.”
Ma Thiên Các có rất nhiều vũ khí thiên giai và công pháp. Thập đại danh môn có gộp lại đi nữa cũng chưa chắc vượt qua được Ma Thiên Các… Chính vì thế trong Đại Thiên thế giới mới có nhiều người dòm ngó Ma Thiên Các đến vậy!
Minh Thế Nhân lắc đầu. “Nói nhiều như vậy, ý của đệ vẫn là sớm muộn gì Ma Thiên Các cũng bị hại? Đệ nói đệ muốn giúp Ma Thiên Các, đây chính là phương thức giúp đỡ của đệ sao?”
Khói báo động tràn ngập trong thành. Khắp nơi truyền đến tiếng chém giết.
Rất nhiều tu hành giả bị đánh rơi từ không trung.
Tư Vô Nhai đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đây là hy sinh cần thiết… Một khi tướng quân trấn thủ Thượng Nguyên thành chết đi, Thượng Nguyên thành nhất định sẽ loạn. Ngụy Trác Ngôn đã suất quân đến Lương Châu, nếu trong cung vẫn không điều động cấm vệ quân thì phải sử dụng các binh lực khác tới bình loạn! Như thế bọn hắn sẽ không thể đối phó Ma Thiên Các được nữa.”
Dừng lại một lúc, Tư Vô Nhai lại bổ sung. “Một lần không được thì hai lần. Hai lần không xong thì mười lần.”
Phụt ——
Minh Thế Nhân vừa nhấp một ngụm trà đã phun ra toàn bộ.
“Đây là chủ ý ngu ngốc của đệ đó hả? Ha ha ha… trừ phi đầu ta bị cửa kẹp thì ta mới tin đệ.” Minh Thế Nhân cười nói.
Tư Vô Nhai vất vả thành lập Ám Võng, đem mạng lưới tình báo trải rộng khắp thiên hạ, mỗi người đều là tinh anh, làm việc thuần thục… mà chỉ để làm ra loại chuyện này?
Tin ngươi mới là lạ đó!
Tư Vô Nhai biết Minh Thế Nhân sẽ không tin tưởng, hắn lại lần nữa rót nước cho Minh Thế Nhân rồi nói bằng ngữ điệu kỳ quái.
“Mười lần không được thì một trăm lần, một ngàn lần. Trên mỗi tấc đất ta đều đốt phá, đến lúc đó sẽ không còn ai có tinh lực đi đối phó Ma Thiên Các nữa.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Trầm mặc một lát.
Chát!
Minh Thế Nhân vỗ tay xuống bàn, cười ha ha nói: “Xem như ta đã hiểu rõ. Đệ chính là muốn có được thiên hạ này. Giúp Ma Thiên Các cái gì chứ, chẳng qua là đệ lấy cớ để tự bảo vệ mình thôi!”
“Ta không có dã tâm này.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Không phải đệ thì là ai?”
Vừa hỏi xong câu này, Minh Thế Nhân đột nhiên ngơ ngẩn, ngồi tựa vào lưng ghế.
Trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh bệ vệ của một người…
Đáp án không cần nói cũng biết.
“Sư huynh cảm thấy biện pháp của ta là trò trẻ con… Vậy xin hỏi sư huynh có cao kiến gì?” Tư Vô Nhai nói.
“. . .”
Hắn có thể có cao kiến khỉ khô gì chứ?
Nếu Minh Thế Nhân thật sự có cao kiến thì Ma Thiên Các đã không gặp phải hai lần vây công từ đám danh môn chính đạo.
Cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc.
Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên dồn dập.
Các binh sĩ đến bình loạn đã xuất hiện!
Diệp Tri Hành thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi quay lại chắp tay nói: “Giáo chủ, nên rời đi rồi.”
“Được.”
Tư Vô Nhai nhìn Minh Thế Nhân rồi nói: “Đại sư huynh có hùng tâm tráng chí là chuyện tốt. Ít nhất Ma Thiên Các sẽ không lại giống trước đây, bị người vây đánh.”
Nói xong, Diệp Tri Hành mang theo Tư Vô Nhai nhảy ra khỏi bệ cửa sổ.
Minh Thế Nhân nâng chung trà lên, vô thức gật đầu thầm thì: “Hình như nói cũng đúng…”
Hắn nuốt ực một phát.
Không đúng!
Bắt ngươi trở về cũng có thể áp dụng kế hoạch này mà!
Mẹ nó ta bị lừa đến ngu người rồi!
Minh Thế Nhân giật mình nhảy ra ngoài cửa sổ muốn đuổi theo, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Tư Vô Nhai đâu.
Lúc này hai tên tu hành giả mặc trường bào xám ném Lư Lâm xuống đất rồi lăng không khom người nói: “Tứ tiên sinh, xin đừng đuổi theo nữa… Ta chưa bao giờ thấy Giáo chủ nói với người khác nhiều lời như vậy. Kỳ thật cho dù Giáo chủ không giải thích thì ngài cũng không bắt được ngài ấy đâu.”
Ông!
Ông!
Hai toà pháp thân tứ diệp xuất hiện.
Ngay khi Minh Thế Nhân đang tỏ ra xem thường, hai toà pháp thân đột nhiên từ hai hợp làm một, hoá thành một pháp thân lục diệp.
Hàn quang loé lên, đại thần thông thuật thi triển, bóng dáng bọn họ hoàn toàn biến mất.
Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn sang Lư Lâm, trầm giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!”
“Đừng đừng đừng… tứ, tứ tiên sinh, ngàn vạn lần đừng mà!” Lư Lâm khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân nhìn thấy một chú chim truyền tin quen thuộc đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
“Hả? Phi thư của sư muội?” Minh Thế Nhân giơ tay lên.
Chim truyền tin lướt qua lòng bàn tay hắn rồi bay về phía chân trời.
Trên tay Minh Thế Nhân lúc này đã có một phong thư.
Minh Thế Nhân mở ra đọc, hàng mày kiếm khẽ nhíu lại. “Không phải chứ? Lúc này mà sư phụ lại muốn đến Thần Đô?”
Thần Đô là địa phương nào?
Chính là nơi cao thủ tụ tập.
Nơi của cấm vệ quân.
Theo lời lão thất, các thế lực trong cung đã liên hợp lại để đối phó Ma Thiên Các, bây giờ sư phụ đến đó chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
“Đồ đần nào ra chủ ý này cho sư phụ thế không biết!”
Minh Thế Nhân chấn vỡ phi thư rồi tóm lấy cổ áo Lư Lâm, đạp không bay về phía Thần Đô.
Khi hắn bay trên bầu trời Thượng Nguyên thành, bên dưới thành đã hoàn toàn rối loạn.
Minh Thế Nhân lắc đầu thở dài. Để tránh bị người ta xem là kẻ địch, hắn điều động nguyên khí ngự không bay lên tầng trời cao rồi phóng đi.
Nhìn về phía Thần Đô, Minh Thế Nhân thầm mắng: “Xa xôi thật…”
“Tứ, tứ tiên sinh, xin bỏ qua cho ta!” Lư Lâm vẫn không ngừng cầu khẩn.
Minh Thế Nhân hừ lạnh nói: “Có dũng khí trộm Bảo Thiền Y của sư đệ ta… ha ha…”
Tất cả lửa giận của hắn đều dồn hết vào hai chữ “ha ha” này.
Lư Lâm lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Ta có thể nói đại ca ta đem trả lại Bảo Thiền Y! Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói mà!”
Minh Thế Nhân quát: “Câm miệng!”
Nửa ngày sau, trong khu rừng bên ngoài Thần Đô.
Bạch Trạch chậm rãi hạ xuống đất.
“Sư phụ, đằng trước chính là Thần Đô.” Tiểu Diên Nhi nhảy khỏi lưng Bạch Trạch.
Lục Châu nhìn về phía Thần Đồ, vuốt râu gật đầu.
Tiểu Diên Nhi chạy đến bên người Bạch Trạch đỡ Chiêu Nguyệt xuống rồi nói: “Chiêu Nguyệt sư tỷ, muội nói có đúng không, ngồi trên lưng Bạch Trạch dễ chịu hơn ngồi phi liễn nhiều!”
Chiêu Nguyệt gật đầu.
Có lẽ do mới khôi phục nên thần sắc nàng hơi mất tự nhiên.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đô. “Sư phụ… chúng ta thật sự sẽ đến đó sao?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Chuyện liên quan đến thân thế của ngươi, không thể chủ quan được.”