Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 294: Lão phu lấy danh phục người

Chương 294: Lão phu lấy danh phục người
Tần Quân, lão quản gia Hồng Phúc, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều nhìn sang.
Lý Vân Triệu cung kính quỳ xuống hành lễ với tiểu thái giám kia: “Bái kiến tứ điện hạ.”
Tứ điện hạ?
Tên tiểu thái giám từ đầu đến cuối chỉ đứng sau lưng Lý Vân Triệu, vẻ ngoài xấu xí, hành vi khiêm tốn này chính là đương kim tứ hoàng tử?
Tần Quân lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến người này chính là tứ hoàng tử điện hạ vừa trở về từ biên cương.
Hắn lập tức bước tới. “Tham kiến điện hạ.”
Tiểu thái giám đã ngừng vỗ tay, bắt đầu sửa sang quần áo.
Hắn lấy mũ thái giám ra ném sang một bên, khí thế toàn thân trở nên khác hẳn trước đó.
Ngũ quan lộ rõ.
Hắn không mang lại cảm giác non nớt của người trẻ tuổi như mọi người nghĩ mà lại có vẻ tang thương lạnh lùng.
Đây là tố chất được rèn luyện từ nơi sa trường…
Kẻ trước mặt chính là đương kim tứ hoàng tử Lưu Bỉnh.
Lưu Bỉnh chắp tay nói với Lục Châu: “Thủ đoạn của lão tiên sinh thật khiến người ta phải thán phục… Lý Vân Triệu dù gì cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh lục diệp, vậy mà đến một chiêu của người cũng không tiếp nổi.”
“Ngươi là tứ hoàng tử Lưu Bỉnh?” Lục Châu hỏi.
“Chính là bản vương.”
“Ngươi muốn ra mặt thay cho Lý Vân Triệu?”
Lục Châu cảm giác được khí tức phát ra từ người Lưu Bỉnh không quá mạnh.
Ít nhất từ bên ngoài không nhận ra được tu vi của hắn thâm sâu bao nhiêu…
“Bản vương đã ngưỡng mộ lão tiên sinh từ lâu…”
Lưu Bỉnh cười nói: “Bản vương không định ra mặt thay Lý Vân Triệu. Hắn đáng bị như thế. Chỉ là… đánh chó nên ngó mặt chủ, Lý Vân Triệu nói thế nào cũng là chó của hoàng gia, bản vương không thể đến một câu cũng không nói.”
“Như thế rất tốt.” Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Kẻ này cũng là người thức thời.
Danh tiếng của Ma Thiên Các vang dội như sét đánh bên tai, dù là người chinh chiến ngoài sa trường như Lưu Bỉnh cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi hai chiêu tấn công Lý Vân Triệu đã khiến Lưu Bỉnh hết sức rung động… Ma Thiên Các quả nhiên danh bất hư truyền.
“Lão tiên sinh định phạt hắn như thế nào?” Lưu Bỉnh lễ phép hỏi.
Lý Vân Triệu cúi đầu xuống, trên mặt đầy vẻ khó chịu.
Dù vừa rồi bị hai chiêu của Lục Châu nghiền ép hắn cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.
Bây giờ ngay cả điện hạ cũng nói thế, xem ra một kiếp nạn này hắn trốn không thoát.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Lý Vân Triệu. “Lão phu làm việc còn cần phải báo cáo với ngươi sao?”
“. . .”
Lưu Bỉnh giật mình, bị lời nói này của Lục Châu làm cho tức nghẹn lồng ngực.
Lão ma đầu này…
Còn khó đối phó hơn trong truyền thuyết nhiều nha!
Không chỉ có tu vi đáng sợ mà ngay cả tính tình cũng thật quỷ dị!
“Lão tiên sinh nói quá lời, Lý Vân Triệu mặc người xử trí, bản vương tuyệt đối không dám ngang ngược ngăn cản.” Lưu Bỉnh lui về sau một bước, tỏ vẻ ta đây chỉ là người ngoài cuộc.
Lý Vân Triệu cau mày. “Điện hạ…”
Lưu Bỉnh liếc Lý Vân Triệu một cái rồi nói: “Bản vương và Chinh Tây Vương cùng thảo phạt phía Tây. Tuy không phải bạn bè tâm giao nhưng cũng xem như người chung chí hướng. Các ngươi lại khiến người ta cửa nát nhà tan, bản vương không bảo vệ được ngươi rồi.”
Nói xong Lưu Bỉnh nhìn sang hướng khác.
Lý Vân Triệu cúi người trước mặt Lục Châu. “Lão tiên sinh tu vi cao thâm mạt trắc, ta tâm phục khẩu phục… Ta nguyện đón nhận bất kỳ hình phạt nào của người.”
Lục Châu nghe vậy, vuốt râu gật đầu.
Xem như thức thời đấy.
Nếu hắn còn không phục thì lại lấy thẻ Lôi Cương ra đánh cho tới khi hắn chịu phục mới thôi.
“Rất tốt.”
Lục Châu tiếp tục nói. “Lão phu phế tu vi của ngươi… ngươi có phục không?”
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay Lục Châu đã xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương nữa, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Lý Vân Triệu.
Sắc mặt Lý Vân Triệu vô cùng khó coi.
Huỷ bỏ tu vi có khác gì giết hắn đâu.
Hắn không ngờ Cơ lão ma lại tàn nhẫn vô tình đến thế.
Hắn làm sao mà cam tâm?
“Không phục?” Lục Châu chú ý thấy biểu tình trên mặt hắn đã thay đổi.
“Ta sao dám không phục… Chỉ là ta còn có lời muốn nói, tin rằng sau khi lão tiên sinh nghe xong sẽ thay đổi chủ ý.” Lý Vân Triệu nói.
Hả?
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh xoay người lại, hăng hái nhìn lão thái giám.
Lưu Bỉnh không có bao nhiêu ấn tượng với Lý Vân Triệu, vì quanh năm chỉ chinh chiến ngoài sa trường.
Từ sau khi trở về từ biên cương, Lưu Bỉnh mới tiếp xúc với hắn vài lần… Vốn định làm thân với Lý Vân Triệu để sau này có tai mắt bên cạnh Thái hậu, không ngờ tên Lý Vân Triệu này cũng có không ít thủ đoạn…
“Nói đi.”
“Ta đã phụng dưỡng Thái hậu hơn năm mươi năm… Trong thâm cung, số người mà Thái hậu tín nhiệm chỉ rải rác đếm trên đầu ngón tay, mà ta chính là một trong số đó. Trong tay Thái hậu có một vật chắc chắn có liên quan đến Ma Thiên Các.” Lý Vân Triệu nói.
Hả?
Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Nhớ tới tấm bản đồ da dê cổ, vị trí của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đúng là đang ở trong Hoàng cung.
Chẳng lẽ… thứ này thật sự nằm trong tay Thái hậu?
Đúng là niềm vui bất ngờ.
“Tiếp tục đi.” Lục Châu nói.
Lý Vân Triệu gật đầu. “Vật này là một quyển sách không có chữ. Năm đó sau khi lão tiên sinh cướp… à không, lấy đi lệnh bài hoàng thất, người đã trao đổi nó cho Thái hậu.”
Khụ khụ.
Nói xong lời này, Lý Vân Triệu ho khan kịch liệt để che giấu việc vừa rồi hắn dùng từ sai.
Thời điểm mấu chốt này còn lỡ miệng… đúng là không cần mạng nữa mà.
Hồng Phúc vì hắn mà gấp muốn chết.
Tài nghệ có thế này mà cũng xứng làm công công bên cạnh Thái hậu sao? Không bị đẩy ra Ngọ môn chém đầu đã phải tạ ơn ông trời chiếu cố rồi.
Lưu Bỉnh nói xen vào. “Ngươi dám bán đứng Thái hậu? Trở về cũng bị phán tội chết thôi.”
Lý Vân Triệu lắc đầu nói. “Tứ điện hạ vừa về Thần Đô nên có nhiều chuyện chưa rõ ràng, xin hãy nghe ta giải thích…”
“Năm đó sau khi lệnh bài hoàng thất biến mất, cả Hoàng cung đều bị lật tung lên tìm kiếm, chỉ mỗi Thái hậu biết vật này nằm trong tay Ma Thiên Các. Lệnh bài hoàng thất vốn do bệ hạ chưởng quản, nhưng mấy năm đó bệ hạ khó chịu trong người nên đã để Thái hậu quản lý. Lệnh bài bị lấy mất, trong lòng Thái hậu nóng như lửa đốt nên đã phái người đến Ma Thiên Các…”
Lục Châu vốn định nói, ta chẳng hề có ấn tượng gì về việc này.
Nhưng chợt nhớ tới đoạn ký ức bị thiếu, hắn bèn im lặng. Nói nhiều sẽ thành nói sai, không nói gì vẫn tốt hơn.
“Lão tiên sinh không trả lại lệnh bài mà lại đưa cho Thái hậu một bản Thiên thư không có chữ.” Lý Vân Triệu nói.
Lục Châu giật mình hiểu ra.
Quyển Thiên thư không có chữ này hẳn chính là Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.
Lục Châu lười hỏi nguyên nhân, chỉ nói: “Thiên thư đang ở đâu?”
Lý Vân Triệu đáp: “Còn đang đặt trong cung.”
Nói đến đây, mọi người xem như đã hiểu rõ.
Lý Vân Triệu muốn dùng bản Thiên thư không có chữ đó để đổi lấy một thân tu vi…
Trùng hợp là Lục Châu đã đưa lệnh bài hoàng thất cho Giang Ái Kiếm từ lâu, Giang Ái Kiếm dùng nó để mở nội khố Hoàng cung. Xem như chìa khoá đã trở về lại trong tay hoàng thất.
Tựa như đã được cõi U Minh định sẵn.
Lục Châu không quay đầu mà gọi: “Chiêu Nguyệt…”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi là người bị hại… Ngươi hãy quyết định vận mệnh của hắn.”
Nếu đã biết quyển Thiên thư đang nằm trong cung thì Lục Châu có rất nhiều phương pháp lấy lại, không cần thiết phải đồng ý với Lý Vân Triệu.
Thế nên… hắn giao quyền quyết định cho Chiêu Nguyệt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chiêu Nguyệt.
Nàng khom người nói: “Đồ của sư phụ nên được lấy về… Rốt cuộc thì trời xui đất khiến nên hắn đã cứu đồ nhi một mạng, nếu hắn nói dối thì sau này giết hắn cũng không muộn.”
“Đúng đó.” Tiểu Diên Nhi trịnh trọng gật đầu.
Lục Châu nghe vậy thầm nghĩ, đồ đệ Chiêu Nguyệt quả nhiên không phụ lòng dạy dỗ của hắn, cuối cùng cũng đã biết nghĩ cho sư phụ.
Còn Tiểu Diên Nhi thì… vẫn cần phải tiếp tục dạy dỗ mới được.
“Lý Vân Triệu, ngươi đã nghe rõ chưa?” Lục Châu hỏi.
“Ta đã minh bạch… ta nhất định sẽ đưa vật đó đến trước mặt lão tiên sinh.” Lý Vân Triệu cúi đầu nói.
Đúng lúc này ——
Tại toà lầu đối diện với Kỳ Vương phủ đột nhiên có một ám khí lập loè tia sáng bắn tới.
Mục tiêu chính là Lý Vân Triệu.
Thân ảnh kia vừa bắn ra ám khí xong đã biến mất.
Đây là muốn nhân dịp Lý Vân Triệu bị thương để lấy mạng hắn!
Sắc mặt Lý Vân Triệu trầm xuống.
Hắn lăng không xoay người, toàn thân bộc phát ra cương khí vô cùng mạnh mẽ.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh cau mày nói: “Lý Vân Triệu… xem ra ngươi không hoàn toàn được tín nhiệm rồi!”
Ầm!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất