Chương 296: Thiên thư lại khai quyển
Hàng chân mày Tần Quân rốt cuộc cũng giãn ra.
Chết vẫn tốt hơn là chạy mất, dù sao người mời Lý Vân Triệu đến đây là Tần Quân hắn.
Trước mắt chỉ có thể hy vọng tứ hoàng tử điện hạ khi trở về Hoàng cung không trị tội hắn.
“Người đâu.” Tần Quân hô to.
Bên ngoài sân có một tên thị vệ đi tới.
“Vương gia!”
“Thu dọn một chút.”
Tên thị vệ nhìn về phía thi thể nằm trên mặt đất, không nói hai lời đã kéo thi thể đi.
Lý Vân Triệu chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên trên đỉnh đầu.
Thời gian không còn sớm nữa, hắn phải trở về.
Hắn ra ngoài cả buổi sáng, nếu còn không quay về để Thái hậu phải triệu kiến thì hậu quả khó mà lường được.
“Lão tiên sinh, ta sẽ lại đến… Xin cáo từ.” Lý Vân Triệu nói.
Lục Châu không đáp lời, cũng không ngăn cản hắn rời khỏi Kỳ Vương phủ.
Tứ hoảng tử Lưu Bỉnh có vẻ hơi xấu hổ cười nói: “Ta… có phải là cũng nên rời đi?”
Nhìn dáng vẻ Lưu Bỉnh mặt dày, Lục Châu lại nhớ tới Giang Ái Kiếm, bèn nói: “Ngươi đúng là có điểm giống hắn.”
Vốn định nói thêm, ‘không hổ là cùng một cha sinh ra’, nhưng nghĩ tới thân phận Giang Ái Kiếm đành không nói gì nữa.
“Hắn?”
“Thôi, không nói tới thì hơn.”
Con hàng Giang Ái Kiếm này đã mất liên lạc từ lâu. Lần tước tìm tới hắn là do Minh Thế Nhân liên hệ.
Lục Châu tự mình đến Thần Đô, con hàng Giang Ái Kiếm này dù sao cũng là hoàng tử, không muốn bị người nhận ra thân phận, đoán chừng sẽ không dám đến đây.
Lục Châu chắp tay quay về trong đại sảnh.
Lưu Bỉnh cũng đi theo sau.
Tiểu Diên Nhi kỳ quái hỏi: “Mặt trời đã lên cao, sao ngươi còn chưa đi?”
“Đi?”
“Sư phụ ta không cần nghỉ trưa chắc?” Tiểu Diên Nhi cảm thấy người trước mặt hình như bị ngốc.
Lục Châu nở nụ cười rồi chắp tay với Lục Châu: “Lão tiên sinh, dù nói thế nào thì ta cũng thật tâm muốn kết thêm nhiều bằng hữu. Ngài khoan hãy vội từ chối, thêm một bằng hữu dù sao vẫn tốt hơn mà. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lục Châu không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng hắn rời đi.
Lục Châu không hề muốn nhúng tay vào các thế lực trong cung… Lưu Bỉnh vừa mới trở về từ biên cương, căn cơ không vững, không ít người đều đang dõi theo từng bước đi của hắn.
Từ việc hắn phải cải trang thành tiểu thái giám đã nói rõ điều đó.
Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu nói: “Sư phụ, có phải hắn đang uy hiếp chúng ta không vậy? Có cần đồ nhi đi bắt hắn lại không?”
“Không cần.” Lục Châu nói.
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi quay về đứng bên cạnh Chiêu Nguyệt. Thấy sư tỷ vẫn còn buồn bã, nghĩ tới xuất thân bi thảm của nàng, Tiểu Diên Nhi bèn thở dài một hơi:
“Sư tỷ, bây giờ ngẫm lại mới thấy muội hạnh phúc hơn tỷ nhiều nha.”
“? ? ?”
Lục Châu biết Tiểu Diên Nhi chỉ muốn an ủi sư tỷ, đồng thời muốn nói chính nàng được ở trong phúc mà không biết hưởng… Nhưng nghe vào tai vẫn thấy kỳ kỳ chỗ nào…
Ngoài sân, gia đinh tràn vào dọn dẹp sửa sang lại sân viện.
Nhi tử Tần Thạc vừa vươn vai bước tới vừa nói: “Phụ thân, khách nhân còn chưa đi sao?”
“Đừng đi lung tung nữa, mau trở về.” Tần Quân nói.
“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”
Tần Quân quay đầu nhìn vào đại sảnh, lại quay ra nhìn cái hố hình người trên bức tường, khẽ nói: “Là người mà muội muội của con thường xuyên nhắc tới…”
“. . .”
Tần Thạc đờ người ra như sét đánh bên tai.
Tần Quân lười giải thích, quay sang nói với tên gia đinh bên cạnh: “Dìu thiếu gia trở về… Nhát gan thế này, về sau làm sao mà thừa kế gia nghiệp?”
“Vâng.”
Sau khi sân viện được dọn dẹp sửa sang lại, Tần Quân mới cùng lão quản gia Hồng Phúc bước vào đại sảnh.
“Lão tiên sinh… vãn bối thật sự không biết tứ hoàng tử điện hạ theo đến đây, mong lão tiên sinh thứ tội.” Tần Quân nói.
“Ngươi không biết mặt hắn?”
“Hầy…” Tần Quân thở dài một hơi. “Tứ hoàng tử quanh năm trấn thủ ở biên cương, khi đi trẻ trung, khi về đã là trung niên, dung mạo thay đổi rất nhiều, lại cải trang thành thái giám nên vãn bối nhất thời không nhận ra.”
“Trấn thủ biên cương…” Lục Châu lặp lại mấy chữ này. “Nếu hắn là người trấn thủ biên cương thì sao bây giờ lại bắt chước những hoàng tử khác mà kết bè kết phái?”
Trong ấn tượng từ kiếp trước của Lục Châu, người trấn thủ biên cương không nên vướng bận chuyện tranh chấp trong triều đình thế này.
Tần Quân đáp: “Để tự bảo vệ mình thôi… Không bao lâu nữa, binh quyền của tứ hoàng tử sẽ bị tước đoạt, đến lúc đó hắn sẽ tứ cố vô thân. Không có lòng hại người nhưng vẫn phải đề phòng người khác muốn hại mình.”
Tần Quân nói đến đây, lão hồng cũng khẽ thở dài.
“Thôi vậy.” Lục Châu chắp tay đứng lên. “Ngươi biểu hiện không tệ. Từ trước đến nay lão phu là người ân oán rõ ràng. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
Tần Quân khoát tay liên tục. “Vãn bối không dám! Vãn bối không giống bọn tham lam trong tu hành giới, tuyệt đối không có can đảm ngấp nghé đồ vật của Ma Thiên Các!”
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi quay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt cũng quay về phòng mình.
Cùng lúc đó.
Minh Thế Nhân giam Lư Lâm ở Bắc Các rồi gọi Phan Trọng đến phong bế tu vi của hắn, sau đó trở về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân rời khỏi Ma Thiên Các, bay về phía Thần Đô.
Bay được nửa đường hắn mới chợt nghĩ tới một vấn đề —— sư phụ đang ở đâu? Ta làm sao tìm được sư phụ đây?
Chiều hôm đó, tại Kỳ Vương phủ.
Gần đến giờ hẹn với Lý Vân Triệu.
Lão quản gia Hồng Phúc biết Lý công công sẽ lại đến nên đã đứng chờ sẵn ở cổng chính, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, thậm chí còn chạy ra ngã tư đứng nhìn.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, một cỗ xe ngựa quen thuộc mới xuất hiện trong tầm mắt.
Quản gia Hồng Phúc vui mừng quá đỗi, vội bảo tên gia đinh bên cạnh: “Mau về báo cho lão gia, nói người đã đến rồi.”
“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”
Chiếc xe ngựa đã chạy đến trước mặt Hồng Phúc.
Lý Vân Triệu với mái đầu bạc trắng và sắc mặt không quá tốt kéo rèm ra, bước xuống xe ngựa.
“Lý công công.” Quản gia lập tức đỡ tay hắn.
Lý Vân Triệu ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Vương phủ rồi thở dài. “Ta đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chỉ mong hắn cũng như thế.”
“Mời.” Hồng Phúc không dám thay mặt Lục Châu nói lời nào. Dù sao thì người cũng đã đến, xử lý thế nào là việc của bọn họ.
Sống chết có số, phú quý do trời.
Lý Vân Triệu cầm một hộp gấm trên tay, đi theo Hồng Phúc vào Kỳ Vương phủ.
Không bao lâu sau đã đến đại sảnh.
Thấy Lục Châu bình thản ung dung ngồi trên ghế chủ toạ, Lý Vân Triệu không dám khinh thường, cung cung kính kính đi đến trước mặt hắn, hai tay nâng hộp gấm lên.
“Vật này chính là quyển Thiên thư không có chữ mà ta đã nói đến.”
Lục Châu đưa mắt nhìn vào hộp gấm.
“Ngươi có biết tác dụng của vật này không?”
Nếu là vật vô dụng thì bọn họ sao có thể giữ gìn đến bây giờ.
Lý Vân Triệu đáp: “Nói ra cũng kỳ quái, Thái hậu vốn có bệnh đau đầu đã nhiều năm, trong một lần tình cờ lấy vật này gối đầu ngủ, chưa đến một tháng bệnh của người đã khỏi hẳn. Hẳn đây không phải là loại sách để đọc mà bên trong có ẩn chứa lực lượng như cổ ngọc trị bệnh.”
“Ngươi rất biết đoán.” Lục Châu không nói suy đoán đó là đúng hay sai, để mặc cho hắn nghi hoặc.
Cầm hộp gấm trên tay, Lục Châu khẽ phất tay áo.
Nắp hộp ‘cạch’ một tiếng mở ra.
[Ting — thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.]
Quả nhiên là Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên.
“Còn thiếu một phần?” Khi thấy thông tin của Thiên Thư Khai Quyển, Lục Châu khẽ nhíu mày nói.
Lý Vân Triệu giật nảy mình, lập tức giải thích:
“Ta tuyệt đối không có tư tàng, nếu không ta đã chẳng đợi đến ngày hôm nay. Nhiều năm qua ta có ngàn vạn lần cơ hội lấy đi mà.”