Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 305: Đệ nhất Ma thiền tự cổ chí kim

Chương 305: Đệ nhất Ma thiền tự cổ chí kim
Chiêu Minh Kính Đài này Lục Châu đã nhìn thấy không ít lần.
Lần gần đây nhất là khi pháp sư Tịnh Ngôn, đệ tử của Vô Niệm, thi triển trên Liên Hoa đài.
Nhưng mà Minh Kính Đài của Không Viễn hoà thượng dường như mạnh mẽ hơn của Tịnh Ngôn rất nhiều.
Trên người Không Viễn toả ra quang mang, đồng thời vòng sáng lấy Không Viễn làm trung tâm toả ra tứ phía.
Phàm là những người được vòng sáng vây lấy đều nhận được lực lượng phụ trợ của Minh Kính Đài.
Đám tu hành giả kia cảm nhận được lực lượng trong cơ thể gia tăng đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Tấn công!”
Chưởng ấn, đạo ấn… mạnh hơn trước mấy lần, khí thế như phô thiên cái địa đánh về phía đám phi kiếm đang bay vòng vòng quanh bia mộ.
Keng keng keng!
Không Viễn rất hài lòng.
Tu hành giả đến từ thập đại danh môn quả nhiên mạnh hơn hẳn tu hành giả của những tiểu môn phái khác.
Dưới sự phụ trợ của Minh Kính Đài, lực lượng đánh ra càng thêm mạnh, hiệu quả rất tốt.
Keng keng keng!
Đợt tấn công mạnh mẽ này khiến bầy phi kiếm bị đánh tan, rơi rụng đầy đất.
Cảnh tượng lúc trước lại xảy ra lần nữa, bảy vòng sáng toả ra quang mang bắt đầu xuất hiện.
Giang Ái Kiếm nghi ngờ hỏi: “Lão tiền bối, bảy vòng sáng này là gì vậy?”
Lục Châu đáp: “Số một Thiên Xu, số hai Thiên Tuyền, số ba Thiên Cơ, số bốn Thiên Quyền, số năm là Ngọc Hành, số sáu Khai Dương, số bảy Dao Quang. Từ số một đến số bốn là phần đầu, từ số năm đến số bảy là phần đuôi, hợp lại thành Bắc Đẩu.”
(Chú thích: Lục Châu đang kể tên các ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu của Thất Tuyệt Kiếm Trận.)
“Thì ra là thế.” Giang Ái Kiếm biểu lộ vẻ mặt giật mình hiểu ra.
Tiểu Diên Nhi quay sang hỏi Giang Ái Kiếm: “Nghĩa là sao ta không hiểu?”
“Đừng hỏi ta… Ta chỉ ra vẻ là mình hiểu thôi.” Giang Ái Kiếm nhìn về phía bảy vòng sáng.
Tần Quân bèn lên tiếng giải thích:
“Thất Tinh Lạc Địa nghĩa là bảy ngôi sao rơi xuống mặt đất, theo thứ tự từ một tới bảy là sao Thiên Xu, sao Thiên Tuyền, sao Thiên Cơ, sao Thiên Quyền, sao Ngọc Hành, sao Khai Dương, cuối cùng là sao Dao Quang. Khi bảy vòng sáng này hợp lại làm một sẽ tạo ra uy lực vô cùng đáng sợ.”
Đúng như lời Tần Quân nói.
Bầy phi kiếm bị đánh rơi lúc nãy giống như đang tức giận, không ngừng tấn công về phía đám tu hành giả.
Vù vù!
“Đại sư… còn chưa ra tay sao?” Có người hỏi.
Không Viễn hừ lạnh một tiếng, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo chưởng ấn, đồng thời quay đầu hạ lệnh: “Còn chờ gì nữa, nhân lúc vắng mà xông vào đi! Ngăn cản Thất Tinh Lạc Địa!”
Đám tu hành giả nhìn về phía những thanh phi kiếm đang toả ra quang mang sáng rực nằm đầy đất, lại thêm đám người Không Viễn đang ngăn cản bầy phi kiếm, trong lúc nhất thời bọn họ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy ngay vào bên trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa.
Có người dẫn đầu hành động, đám tu hành giả còn lại cũng chạy hết vào.
Cả đám gần như phát cuồng.
“Địa giai! Địa giai… đây là một thanh kiếm địa giai! Ha ha ha ha…”
Có tu hành giả nhặt được một thanh vũ khí địa giai trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa, hưng phấn gào thét.
Bọn họ không hề ý thức được bản thân mình đã chui đầu vào nguy hiểm.
Không Viễn hừ lạnh một tiếng: “Mở!”
Chưởng ấn của hắn đột nhiên dừng lại!
Minh Kính Đài biến mất!
Lực lượng tấn công suy yếu trên diện rộng!
Đám phi kiếm bay đầy trời lập tức quay đầu lại tấn công nhóm tu hành giả bên trong khu vực Thất Tinh Lạc Địa.
Những thanh kiếm lạnh lẽo vô tình đâm xuyên qua thân thể bọn họ.
Khắp nơi đều là gió tanh mưa máu!
Nhóm tu hành giả đứng bên ngoài hoàn toàn sửng sốt…
Nhìn thấy tình cảnh các tu hành giả trong Thất Tinh Lạc Địa bị đâm nát như tổ ong, Tiểu Diên Nhi cũng phải quay đầu đi che mắt lại.
Lục Châu bình tĩnh nhìn cảnh tượng này… Có lẽ do ký ức và lịch duyệt của Cơ Thiên Đạo quá mức phong phú đã khiến hắn hoàn toàn chết lặng, trước tình cảnh này cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.
Một đợt tấn công này đã lấy mạng hơn ba mươi tu hành giả.
Có những người chật vật trốn thoát được thì toàn thân cũng đầy vết thương.
“Không Viễn! Rốt cuộc ngươi đang làm gì?” Có người trừng mắt chất vấn.
Không Viễn chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật, muốn lấy được Ma Kiếm thì nhất định phải cho Thất Tinh uống no máu… Đương nhiên phải có người hy sinh. Lão nạp tán thưởng dũng khí của bọn họ, sau khi trở về Đại Không Tự lão nạp nhất định sẽ tụng kinh siêu độ.”
“Ngươi…”
Hành vi của Không Viễn khiến tất cả mọi người đều phẫn nộ.
Nhưng trong mắt Không Viễn lại hiện ra quang hoa quỷ dị. “Lão nạp đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng oán lão nạp.”
Thất Tinh Lạc Địa được máu tươi tẩm bổ nên năng lượng dần dần bành trướng.
Từng đạo vòng sáng không ngừng mở rộng ra.
Máu tươi chảy thành từng dòng dưới mặt đất, hệt như kinh mạch uốn lượn bốn phía tạo thành một khối.
Năng lượng đã quán thông, Thất Tuyệt Kiếm Trận hình thành.
Tần Quân thất thanh hô lên: “Thất Tinh Lạc Địa đã khởi động, không kịp ra ngoài nữa. Lão tiền bối, chúng ta phải làm sao đây?”
Tần Quân đặt hết hy vọng lên người Lục Châu.
Lục Châu lại nhìn về phía đám tu hành giả.
Khí tức trên người Không Viễn dần dần thay đổi…
Không Viễn nhìn đồ án thất tinh dưới đất và bầu trời bị đám phi kiếm phá tan hoang, khẽ nói: “A di đà phật…”
Sóng âm lăn lộn đánh ra bốn phương tám hướng.
Âm công thật mạnh!
Người có tu vi thấp bị chấn động đến tê cả da đầu, khí huyết cuồn cuộn.
Lục Châu không bị ảnh hưởng chút nào, lực lượng phi phàm của Thiên thư có khả năng khắc chế hiệu quả các loại âm công khiến hắn không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Có người không chịu đựng được nữa, giận dữ nói:
“Không Viễn! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Các ngươi sẽ trở thành một bộ phận của kiếm mộ…” Không Viễn âm trầm đáp.
Ai mà ngờ được một đời cao tăng lại có thể trở nên âm độc và tàn nhẫn đến thế.
Bầy phi kiếm trên trời lại bay tới tấn công nhóm tu hành giả.
Pháp thân và cương khí hộ thể của tất cả bọn họ đều mở ra, cảnh tượng rất hùng vĩ.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Trường kiếm như bạo vũ lê hoa đâm vào người bọn họ.
Khu vực của Thất Tinh càng lúc càng mở rộng, bao trùm lên toàn bộ bia mộ!
Phi kiếm không còn bay xung quanh bia mộ nữa mà dồn hết về phía nhóm tu hành giả, hòng lấy mạng tất cả mọi người.
Giang Ái Kiếm giơ tay lên, một đạo cương khí ngăn ở trước mặt Lục Châu: “Lão tiền bối, để ta lên cản.”
“Sư phụ ta không cần ngươi bảo hộ! Đáng ghét…” Tiểu Diên Nhi chạy đến trước mặt Lục Châu, cương khí hộ thể của nàng tạo thành một bức tường ngăn trước mặt hắn.
Giang Ái Kiếm không nhịn được cười rộ lên, không tranh giành với nàng.
Lục Châu thì lại không thèm để ý mấy chuyện này, chỗ bọn họ đang đứng có thể tránh được hầu hết phi kiếm.
Vả lại bản thân Lục Châu cũng có tu vi Thần Đình cảnh, lực tấn công cỡ này hắn vẫn có thể chống đỡ được.
Nhưng nhóm tu hành giả của tứ đại danh môn lại gặp phải khó khăn.
Đám phi kiếm cố ý công kích bọn họ.
Ông.
Ông ông.
Đúng lúc này, bia mộ lại rung động không ngừng.
Không Viễn ngẩng đầu, sảng khoái cười to: “Cơ hội của lão nạp tới rồi!”
Hắn điểm nhẹ mũi chân phóng lên, tránh né bầy phi kiếm, toàn thân bộc phát nguồn năng lượng màu đen.
Thân ảnh Không Viễn xuất hiện phía trên bia mộ, đánh xuống một chưởng!
Ầm!
Năng lượng màu đen đánh vào bia mộ khổng lồ, trên bia mộ xuất hiện vết nứt.
Bi văn trên bia mộ đột nhiên sáng lên!
Giang Ái Kiếm nhướng mày: “Thì ra Ma Kiếm nằm ở bên trong bia mộ!”
Lục Châu cũng không ngờ tới…
Không Viễn đứng phía trên bia mộ, từ trên cao nhìn xuống quan sát mọi người. Ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm.
Bầy phi kiếm vẫn đang điên cuồng tấn công những tu hành giả kia.
Không Viễn thì lại an toàn đứng đó.
Lục Châu thấy quanh thân Không Viễn không ngừng toả ra năng lượng màu đen, bèn truyền âm nói: “Ma thiền?”
Ánh mắt Không Viễn lập tức dời từ Giang Ái Kiếm sang lão giả đứng bên cạnh.
Tiếng truyền âm này không phải là thứ một người bình thường có thể làm được.
Không Viễn chưa từng gặp mặt Lục Châu, lại thêm ánh sáng không đủ nên không hề nhận ra thân phận hắn.
“Nhãn lực thí chủ thật tốt.” Không Viễn nói.
“Một kẻ tu Ma thiền khác mà ta biết chính là nhị thủ toạ Tả Tâm Thiền của Ma Sát Tông, cũng là người duy nhất tu Ma thiền đạt tới Nguyên Thần cảnh.”
Sóng âm của Lục Châu truyền khắp bốn phía, lọt vào tai tất cả mọi người.
Không Viễn lắc đầu nói:
“Một tên Tả Tâm Thiền nho nhỏ sao xứng đáng đánh đồng với lão nạp. Lão nạp tu song thiền, là đệ nhất Ma thiền tự cổ chí kim.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất